ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 312

Mặt trăng dần bị đám mây che lấp. Trong căn phòng ở khách sạn, Lâm

Mộ Sắc quấn khăn tắm, bình tĩnh nhìn Cố Từ Viễn đang nổi giận.

- Rốt cuộc hôm ấy cô đã đưa cho Tống Sơ Vi cái gì? Rốt cuộc cô đã

nói với cô ấy những gì? - Cố Từ Viễn đi từ đầu phòng đến cuối phòng,
trông giống như một con thú dữ.

Lâm Mộ Sắc không nói gì, mặc cho Cố Từ Viễn chửi bới, cô ta cũng

không mở miệng.

Cuối cùng Cố Từ Viễn dừng lại trước mặt cô ta, bất lực ngồi xuống:

- Rốt cuộc cô muốn tôi phải thế nào mới chịu giải thích với cô ấy, coi

như tôi cầu xin cô có được không?

Lâm Mộ Sắc giơ tay ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt của Cố Từ Viễn. Ánh

mắt của cô ta ẩn chứa chút u sầu:

- Cố Từ Viễn, vì sao anh không có cảm giác gì với em? Thực ra, nếu

yêu em thì sẽ không khó như thế, anh có biết không?

Cho dù thế nào, nét u buồn của một cô gái đẹp thật sự rất cuốn hút. Cố

Từ Viễn biết mình không nên nhẫn tâm nói những lời quá đáng.

- Thực ra trước đây cũng có chuyện này, đối phương không hề thích

em nhưng họ vẫn muốn ở bên em. Như thế thì sao chứ, mọi người vui vẻ là
được, nghĩ nhiều như thế làm gì?

- Lâm Mộ Sắc, chúng ta khác… - Cố Từ Viễn thở dài. - Tôi không yêu

cô không phải vì cô mà là vì bản thân tôi. Tôi và Sơ Vi có những hồi ức tốt
đẹp, không ai có thể thay thế cô ấy…

Lâm Mộ Sắc ngắt lời anh:

- Hồi ức thì có ích gì? Con người không thể sống mãi trong hồi ức!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.