ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 316

Tống Sơ Vi, đồ hèn hạ.

Bình tĩnh một hồi, cô ta quay về phòng, căn phòng ấm áp vẫn khiến cô

ta cảm thấy lạnh. Hơi lạnh tỏa ra từ chính cơ thể cô khiến cô ta đang thu
mình trong chăn mà vẫn không kìm được cơn run rẩy. Một lúc lâu sau, cô
ta cầm điện thoại, nhấn một dãy số.

Cố Từ Viễn khó nhọc chạy bộ từ tầng mười lăm xuống tầng một, vừa

chạy vừa gọi điện thoại cho Quân Lương, hỏi thăm chỗ ở của Tống Sơ Vi.

Giọng nói của Quân Lương trong điện thoại có vẻ vô cùng cấp thiết:

- Đường Nguyên Nguyên nói sáng nay vừa tan học là cô ấy về luôn.

Bọn mình không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu mau đi tìm cô ấy đi!

Sau khi cúp máy, Cố Từ Viễn lao ra khỏi cửa khách sạn, mở cửa chiếc

taxi đang chờ khách. Không chờ taxi phản ứng, anh liền lấy trong ví một
tập tiền đưa cho tài xế, nói với anh ta bằng giọng điệu rất dứt khoát, không
để cho anh ta từ chối:

- Thành phố Z, nếu thiếu, sau khi xuống xe tôi sẽ rút tiền trả anh.

Suốt chuyến đi hai tiếng rưỡi, anh thấy lòng như có lửa đốt, một câu

nói không ngừng vang lên trong lòng, chỉ muốn nói cho Tống Sơ Vi nghe
ngay sau khi bước xuống xe.

“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, chúng mình bắt đầu lại nhé.”

Thực ra chúng tôi chưa xa nhau bao lâu. Lúc được anh ôm vào lòng,

tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh. Tôi vẫn có
thể nhớ rất rõ tên loại nước hoa ấy.

Cuối cùng anh không run rẩy nữa, ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt đỏ hoe

đã chứng minh cho suy đoán của tôi. Quả thật anh đã khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.