ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 340

- Đỗ Tầm, chúng ta… - Nhưng cô mới chỉ bắt đầu đã bị Đỗ Tầm ngắt

lời bằng một nụ hôn bất ngờ.

Đây là cảm giác chưa từng có, có cảm giác bị thương.

Khó khăn lắm mới đẩy được anh ra, nước mắt của Quân Lương tuôn

rơi:

- Em thật sự mệt rồi, chúng ta dừng lại ở đây.

Sau khi nói xong câu ấy, trong thoáng chốc Quân Lương cảm thấy Đỗ

Tầm trước đây đã trở lại. Một chàng thiếu niên hăng hái, hăm hở, một
chàng thiếu niên nổi bật dưới ánh đèn ở quán bar…Vì sao lại thành ra thế
này? Trước đây anh làm gì cũng khiến em cảm thấy rất vui. Vì sao sau này
những niềm vui ấy trở thành gánh nặng đè nén khiến em không thể thở
được…

Đỗ Tầm nhìn ra phía mặt hồ phẳng lặng, bỗng nhiên anh nói:

- Quân Lương, chi bằng chúng ta cùng chết.

Bao nhiêu năm sau, Quân Lương vẫn nhớ ba phút ngắn ngủi ấy. Đỗ

Tầm sa sầm mặt giống như bị mây đen che phủ. Anh nhấn ga, Quân Lương
nhắm mắt, thu mình lại, nắm chặt dây an toàn…

Chỉ là ba phút mà thôi nhưng bỗng chốc cảm giác như cả một đời.

Về sau Quân Lương nói với tôi cảm giác lúc ấy:

- Tim như bắn ra khỏi lồng ngực, cửa xe bị khoá, cửa sổ bị khoá…

Mình tưởng rằng sẽ chết chắc… Bỗng nhiên mình rất bình tĩnh.

Chút thời gian cuối cùng trong ba phút ấy, cô ấy đánh cược với

Thượng đế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.