ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 341

Người ngồi bên cạnh là người cô đã từng bất chấp tất cả để yêu, là

người cô không tiếc đối đầu với cả thế giới để ở bên, là chỗ dựa duy nhất
sau khi cô mất đi gia đình.

Cô đánh cược với Thượng đế: Nếu hôm nay tôi sống được thì coi như

đã chết vì tình yêu, nếu hôm nay tôi sống, tôi sẽ rời xa người này, sống thật
tốt.

- Thực ra đến thời khắc quan trọng giữa sống cả chết, mình nhận ra

mình vẫn rất yêu anh ấy. - Khi nói câu ấy, hai mắt Quân Lương ướt nhoà.

Cuối cùng, bánh trước đã sát mép hồ, bỗng nhiên Đỗ Tâm dừng lại.

Anh như người mất hồn, buồn rầu xua tay với Quân Lương:

- Em đi đi.

Giây đầu tiên sau khi thoát khỏi cõi chết, Quân Lương mở mắt, không

thể tin rằng mình vẫn còn trên thế gian. Đợi đến khi cô chắc chắn mình
không chết, vẫn còn sống, cô không nhìn Đỗ Tâm mà mở cửa xe rồi bước
đi.

Không dám quay đầu, không nhẫn tâm nhìn dáng vẻ của Đỗ Tầm…

Cô biết rằng họ đã hết, hết thật sự.

Nhưng cô không biết rằng rốt cuộc mình đã thắng hay thua trong lần

đánh cược với Thượng đế…

Việc đầu tiên mà một người vừa thoát khỏi cõi chết trở về như cô đã

làm sau khi về trường là gọi điện cho mẹ. Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi,
bao nhiêu năm trôi qua, cô chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt mẹ.
Nhưng qua chuyện này, bỗng nhiên cô rất muốn quay về với thời điểm
trước mười sáu tuổi, quay về với khoảng thời gian vui vẻ bên mẹ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.