- Trường mình có một nam sinh rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai!
Từ trước đến nay Quân Lương là người rất kén chọn, hiếm khi khen
bạn nam nào, nhưng sau khi tôi sống chết kéo cô ấy đi xem, cô ấy cũng
ngạc nhiên thốt lên:
- Trời ơi, quả không sai, xem ra cái trường “ổ gà” của chúng ta sắp có
một chú phượng hoàng.
Tôi thật không hiểu sao cô ấy lại có thể suy nghĩ ra cách so sánh củ
chuối như vậy nhưng cho dù thế nào thì cô ấy đã đồng tình với tôi, tôi vẫn
cảm thấy rất vui mừng.
Lúc ấy tôi đã quyết định: Cậu ta là của tôi!
Quân Lương tròn mắt nhìn tôi:
- Cậu ta chuyển đến lớp của mẹ cậu, cậu có biết không?
Dĩ nhiên là tôi biết, nếu cậu ta không chuyển đến lớp của mẹ tôi thì
chưa chắc tôi đã chú ý đến cậu ta. Tôi muốn để mẹ tôi biết tôi muốn làm bà
mất mặt, thế thì sao!
Buổi tối liên hoan tốt nghiệp, tôi thẳng thắn nói với Cố Từ Viễn ý định
theo đuổi cậu ta, đồng thời hỏi cậu ta:
- Hồi ấy cậu có ấn tượng gì với mình không? Hôm ấy mình mặc áo
khoác màu đỏ!
Đôi mắt của cậu ta bị che phủ bởi một làn sương mờ ảo khiến cậu ra
trông giống người bị bệnh đục thủy tinh thể, còn câu trả lời của cậu ta
giống như người mắc bệnh viêm não:
- Mình chẳng chú ý đến cái gì cả.