ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 37

Lúc tiếng chuông tan học vang lên, điện thoại của tôi nhận được hai

tin nhắn cùng một lúc, một tin nhắn của Quân Lương: “Chúc cậu có một
bữa trưa vui vẻ, chiều nay mình không có tiết học nên đi chơi, tối gặp
nhé!”.

Tôi không muốn nhắn lại, đúng là khác người, vô nhân tính!

Một tin nhắn khác là của Cố Từ Viễn, người tự cho là bạn trai của tôi:

“Mau xuống đây, đại ca đói rồi!”.

Mặc dù rất không muốn nhưng tôi vẫn phải đi cạnh Cố Từ Viễn. Trên

đường đi có rất nhiều bạn nhận ra cậu ta chính là người đại diện cho các tân
sinh viên phát biểu trong buổi lễ chào đón tân sinh viên. Một số bạn nữ
nhìn cậu ta rồi lại nhìn tôi, nhìn tôi rồi lại nhìn cậu ta, ánh mắt ẩn chứa vẻ
tiếc nuối như “tàn phá môi sinh”.

Tôi thật sự rất muốn đánh chết bọn họ, đúng là có mắt như mù. Cố Từ

Viễn kia ngoài giàu có hơn tôi thì có cái gì giỏi hơn tôi cơ chứ? Lẽ nào tôi
không xinh đẹp sao? Rất nhiều năm trước, khi bị bà mẹ nhẫn tâm gửi đến
nhà bà ngoại ở ngoại thành học tiểu học, vì quá xinh đẹp nên bị tất cả các
bạn nữ trong lớp cô lập!

Hồi ấy tôi là học sinh chuyển trường, hơn nữa lại rất xinh, học giỏi, vì

thế thường xuyên bị những chị lớp lớn bắt nạt.

Nhưng hồi ấy không phải tôi không có bạn. Cô bạn mũm mĩm lúc nào

cũng mặc quần áo tối màu rất thích chơi với tôi. Cô ấy nói với tôi cô ấy béo
như vậy là do di truyền, các bạn trong lớp đều gọi cô ấy là “béo mập”. Cô
ấy không chơi với bất kỳ ai, trừ tôi.

Tôi hỏi cô ấy vì sao, ánh mắt của cô ấy ẩn chứa vẻ cô đơn không

giống như một đứa trẻ. Cô ấy nói:

- Bởi vì chúng mình đều là những kẻ lạc loài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.