ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 72

Buổi tối hôm diễn ra trận chung kết World Cup 2006, không biết cậu

ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền thuê toàn bộ quán bar của bạn cậu ta, gọi bạn bè
đến uống rượu xem bóng đá.

Không biết cậu ta bị làm sao mà gọi cả tôi đến.

Thôi được, đi thì đi, dù sao thì đội Ý nhiều anh đẹp trai, tôi không phải

bỏ tiền mua rượu.

Thực ra tôi không phải là fan bóng đá. Ngoài David Beckham, Owen

và Ronaldinho đã từng làm người đại diện cho hãng máy tính Lenovo, tôi
không biết cầu thủ nào cả. Nhưng tối hôm ấy tôi lại tỏ ra rất phấn khích:

- A… Anh này đẹp trai… A… Anh này cũng đẹp trai… Woa, sao lại

đẹp trai như thế!

Tôi hét lên không ngừng khiến Cố Từ Viễn rất coi thường:

- Coi cầu thủ là người mẫu, coi đá bóng là trình diễn thời trang đấy à?

Cậu ta thích coi thường thì đi mà coi thường, tôi chẳng thèm bận tâm.

Miếng đào trong đĩa hoa quả thật là ngon, nhân lúc họ dán mắt vào sân cỏ
trên màn hình, tôi lấy dĩa bới tung đĩa hoa quả không chút kiêng nể.

Khi trận chung kết bước vào những phút đá bù giờ, thần kinh của tất

cả bọn con trai đều căng đến mức không thể căng thêm được nữa. Cú đá
penalty Zidane khiến fan của đội Ý trong đó có Cố Từ Viễn vừa phấn khích
vừa suy sụp. Nhìn dáng vẻ vỗ ngực giậm chân của họ, tôi cảm giác mình
đang ở trong bệnh viện tâm thần!

Sau khi Materazzi chửi bới, Zidane bị thẻ đỏ rời sân, cuối cùng đội Ý

đã trở thành quán quân World Cup 2006. Trong tiếng hoan hô náo nhiệt, Cố
Từ Viễn giống như một kẻ điên đổ chai Heineken lạnh từ đầu xuống chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.