ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 73

Tôi đang lục khắp nơi tìm giấy ăn để lau bọt bắn vào người mình thì

cái tên Cố Từ Viễn không biết xấu hổ đã hôn tôi.

Danh dự của tôi…

Sự trong sạch của tôi…

Một người như bông hoa lan dưới thung lũng như tôi…

Tôi rất muốn giết cậu ta… Tôi… Tôi muốn khóc!

Sau khi vào nhà vệ sinh vã nước lạnh lên mặt, tôi soi mình trong

gương. Khuôn mặt không có vẻ tức giận như trong tưởng tượng. Điều này
thật sự có chút kỳ lạ. Thôi thôi, coi như là bù đắp vết thương tinh thần mà
tôi đã gây ra cho cậu ta trong suốt hai năm!

Trở lại với đám người huyên náo, tôi lấy túi xách, bỏ đi không nói một

lời. Lúc đóng cửa, tôi nhìn thấy Cố Từ Viễn đang nhìn trái nhìn phải. Tôi
không kìm được chửi rủa trong lòng, cậu tưởng mình là QQ đang đăng
nhập à.

Tôi không biết rằng thực ra lúc ấy cậu ta đang tìm kiếm hình bóng của

tôi trong đám đông hỗn loạn. Tôi chỉ biết hành động mạo phạm của cậu ta
sau khi uống hại tôi biến thành trò cười cho Quân Lương từ lúc nghỉ hè đến
lúc học đại học.

Lúc tàu đến bến, Cố Từ Viễn đánh thức tôi dậy. Tôi dụi mắt, không

nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Cậu ta cử động cánh tay tê cứng, khó
chịu nói:

- Đầu cậu thật nặng!

Tôi nhìn khuôn mặt trẻ con của cậu ta, cuối cùng nói ra câu ấp úng

trong lòng bấy lâu nay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.