ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 75

Quân Lương chưa từng hỏi Đỗ Tầm: Vì sao khi ở bên em, điện thoại

của anh lúc nào cũng để ở chế độ rung.

Có một số chuyện không cần nói thẳng ra, có một số việc nhất định

phải làm, có một số sự thật không cần phải truy cứu. Đôi khi trong cuộc
sống, càng che mắt thì càng gần đến hạnh phúc.

Đạo lý này từ năm mười sáu tuổi cô ấy đã hiểu rồi.

Giọng nói của cô gái ở đầu bên kia rất phấn khích. Đỗ Tầm đứng trong

nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt lo lắng của mình trong gương, có linh cảm
chẳng lành.

Quả nhiên sau một hồi chí chóe, cô gái kia tuyên bố:

- Tháng sau em về, anh có thích quà gì không?

Dường như bầu trời tháng Năm đột nhiên có tia chớp xoẹt ngang. Đỗ

Tầm im lặng một lúc, cuối cùng lấy dũng khí, dường như đã dùng toàn bộ
sức lực của mình:

- Đợi em về, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.

Giọng cười vô tư truyền qua điện thoại:

- Chuyện quan trọng gì? Tiffany hay Cartier?

Đỗ Tầm hít một hơi thật sâu:

- Khi nào quay về sẽ nói.

Quân Lương đang đi dạo thì bị một đôi giày trên tấm áp phích thu hút.

Một đôi giày nữ màu xám bạc, đính những hạt đá nhỏ, cao năm phân. Lần
đầu tiên nhìn thấy nó, Quân Lương đã quyết định phải mang nó về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.