Tôi thường nói Tô Quân Lương chính là cô nàng hư hỏng có một
nghìn tệ có thể tiêu một vạn tệ. Bản thân cô ấy cũng rất xấu hổ, rõ ràng là
không cần gấp, rõ ràng không phải không có thứ đồ ấy thì sẽ chết, nhưng vì
sao mỗi lần nhìn thấy thứ mình thích, lý trí lúc nào cũng bị sở thích đánh
bại?
Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Tầm, rõ ràng là kỳ thi đại học
đang đến gần nhưng cô ấy vẫn không kìm được muốn ở bên cậu ta.
Cô ấy không phải là kẻ đạo đức suy đồi, cũng không phải là kẻ ngu
ngốc, điên cuồng. Chỉ là cô ấy sinh ra đã là con thiêu thân, nhất định phải
lao vào lửa.
Về sau, khi rời khỏi thành phố này, Lê Lãng đã nói với tôi một câu
khiến tôi đứng ngây tại chỗ không nhúc nhích:
- Sơ Vi, em và Quân Lương đều nhận thức thế giới này thông qua cách
bị tổn thương.
Giống như lần ấy, rõ ràng không thiếu giày cao gót nhưng vì thật sự
rất đẹp, cô ấy lại một lần nữa lặp lại vở kịch mà mình đã từng diễn vô số
lần:
- Tôi muốn mua đôi giày trên tấm áp phích, cỡ 36!
Nhân viên bán hàng mỉm cười nói:
- Mẫu này chỉ có một đôi cỡ 36, chị này đang thử rồi.
Quân Lương nhìn sang, cô gái mặc áo sơ mi trắng ngồi trên chiếc sofa
màu bạc cũng đang ngẩng đầu nhìn cô. Là ảo giác sao, đôi mắt của đối
phương lấp lánh, một thứ ánh sáng rất kỳ lạ. Lúc bốn mắt nhìn nhau, Quân
Lương cũng có một chút chút chấn động.