ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 92

- Vậy chúng ta đi xem trước, như thế thì được chứ!

Ha ha, đi xem dĩ nhiên là được. Đi xem không mất tiền, tôi vội vàng

gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Có thể dáng vẻ ấy của tôi trông rất ngốc, Cố Từ Viễn nở nụ cười như

muốn nói “hết cách với em”. Hi hi, thực ra bạn trai của mình rất đẹp trai!

Thế là buổi chiều tôi không đi học, Cố Từ Viễn cũng không đi học.

Điều kỳ lạ là chúng tôi không hề cảm thấy tội lỗi chút nào. Anh thở dài nói:

- Chúng mình đúng là một đôi hư hỏng.

Không đúng, tôi sửa lại:

- Chúng mình là kim đồng – ngọc nữ!

Xe bus lắc lư trên đường, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra trên xe bus vào

cái hôm tôi cùng anh đi mua máy ảnh, trong lòng trào dâng cảm giác ấm
áp. Tôi nghĩ không biết từ lúc nào mình đã thật sự thích anh chàng tên là
Cố Từ Viễn này.

Hồi nhỏ, đọc tiểu thuyết tình cảm hay truyện tranh, lúc nào cũng thấy

có đoạn hai người cãi nhau rồi cuối cùng nảy sinh tình cảm với nhau. Lúc
ấy tôi nghĩ thật hoang đường, sao có thể xảy ra chuyện ấy được. Rõ ràng là
thấy chướng mắt như thế, sao có thể thích được? Sao có thể yêu được?

Tôi chuyển nghi vấn ấy sang anh:

- Này, hôm ấy anh nhìn thấy tên khốn kia chụp ảnh em, có phải là có

cảm giác như nhìn thấy một cô gái thuần khiết bị làm nhục không?

Anh cười rất giả tạo, lườm tôi rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.