<Đúng. Là tui nói đó.>
<Lỡ cái hê ̣ thống sưởi đó bất chơ ̣t hoa ̣t đô ̣ng thı̀ sao?> Cassie nói tiếp.
<Đến lúc này thı̀ chưa đâu,> tôi thú nhâ ̣n.
<Ở ngoài trời hı̀nh như cũng không la ̣nh lắm,> Rachel nhâ ̣n xét.
<Ôi, tui nghiêm túc đổi ý rồi đó,> tôi nói. <Bo ̣n mı̀nh về nhà đi thôi.>
Dı̃ nhiên, chẳng đứa nào thèm nghe tôi nói. Cả bo ̣n bò do ̣c theo mă ̣t sàn
bằng thép: hai con nhê ̣n và ba con gián hôi.
Chừng mỗi ba mét la ̣i có mô ̣t lưới mở. Qua những chấn song khổng lồ,
tôi thấy đươ ̣c các văn phòng. Ánh sáng trong các văn phòng rất mờ nha ̣t,
chı̉ là những lằn vu ̣t sáng của các chương trı̀nh bảo vê ̣ màn hı̀nh máy tı́nh
hay ánh sáng từ các đèn chức năng màu xanh, đỏ. Nhưng ánh sáng mờ ảo
đó cũng đủ giúp bo ̣n tôi lần đường trong bóng tối của cái ống thông hơi.
Và rồi…
<Cái gı̀ vâ ̣y nè?> Rachel hét lên. Nhỏ đang đi sau chót. <Ối! Nó đang
tới kı̀a! Con gı̀ đó bự lắm!>
Rachel tuôn cha ̣y. Cả bo ̣n cũng tuôn cha ̣y theo.
Giờ thı̀ cả tôi cũng cảm thấy các rung đô ̣ng. Những bước chân rất le ̣, âm
thanh nghe không rõ. Rồi có cả tiếng lê ̣t xê ̣t, như vâ ̣t gı̀ đó bi ̣ kéo lê.
Tôi cha ̣y. Bên trái tôi có mô ̣t con nhê ̣n khác. Ax. Phı́a trước tôi là hai
con gián bự. Rachel ở ngay phı́a sau, bên phải tôi.
Tôi không thể quay đầu la ̣i nhı̀n. Thế nên tôi dừng la ̣i, đánh mô ̣t vòng
tròn. Và dưới ánh sáng mờ ảo bên trong ống thông hơi, tôi đã thấy nó.
Nó to đến phát khiếp. Bự hơn tôi gấp hai chu ̣c lần. Mô ̣t mối đe do ̣a
khổng lồ và khủng khiếp.
<Chuô ̣t!!> Tôi hét lên. <MỘT CON CHUỘT!>
Cái vâ ̣t phát ra tiếng lê ̣t xê ̣t chı́nh là cái đuôi trần tru ̣i và cái bu ̣ng đầy
lông của con chuô ̣t. Nó đang đói và nó đang săn bo ̣n tôi.
Và rủi thay, nó la ̣i nhanh hơn tôi.
<Cha ̣y! Cha ̣y! Cha ̣y! Nó rươ ̣t tới rồi kı̀a!> tôi hét lên.
Cả bo ̣n phi như bay, xả hết tốc đô ̣ nhê ̣n và gián. Tı́nh ra thı̀ chı̉ đươ ̣c
vài kilômét mô ̣t giờ nhưng thế đã là cực nhanh khi chiều dài cơ thể tu ̣i tôi
chı̉ vỏn ve ̣n có vài phân.