CHƯƠNG 3
“T
hu na ̣p.” Đó là từ mà bo ̣n tôi dùng để chı̉ viê ̣c hấp thu ̣ ADN của mô ̣t
con vâ ̣t.
Tôi thu na ̣p con cá sấu, tức là hấp thu ̣ ADN của nó vô hê ̣ thống của
mı̀nh, biến nó thành mô ̣t phần của bản thân tôi. Và trong quá trı̀nh thu na ̣p
ấy, thường thường con vâ ̣t trở nên yên lă ̣ng đờ đẫn.
Cái đuôi của con cá sấu ngưng quất.
Nó ngưng tı̀m cách hất tôi xuống đất. Nhưng nó quay đầu la ̣i và nhı̀n tôi
trừng trừng với mô ̣t con mắt nham hiểm. Và tôi biết là hoà bı̀nh sẽ hổng
kéo dài đâu.
Nhưng có điều gı̀ đó khác la ̣ cũng xảy ra trong cùng lúc ấy.
Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bu ̣ng mı̀nh nhô ̣n nha ̣o
trong khi thu na ̣p. Nhô ̣n nha ̣o như lúc uống nhằm sữa đã bi ̣ hư hay cái gı̀ đó
đa ̣i loa ̣i thế, đồng thời la ̣i cảm thấy da mı̀nh râm ran như bi ̣ bao nhiêu cây
ghim nóng châm vô.
Tuy nhiên bu ̣ng da ̣ và đầu dây thần kinh khó chi ̣u chı̉ là chuyê ̣n nhỏ đối
với tôi lúc này.
Tôi lăn ra khỏi con cá sấu, chun vô bên ca ̣nh thằng bé trong cái hốc.
Trên trán nó có mô ̣t vết cắt đẫm máu. Thằng nhóc trước đó bất tı̉nh giờ đã
bắt đầu đô ̣ng đâ ̣y và rên rı̉.
Chı̉ vài giây nữa thôi, tra ̣ng thái yên bı̀nh do sự thu na ̣p ADN sẽ chấm
dứt và con cá sấu bự kia sẽ tı̉nh la ̣i. Những chiếc răng cửa của nó chı̉ cách
thằng nhóc có ba mươi centimet.
Tôi nghe thấy những tiếng la hét từ phı́a trên.
Người ta đổ xô tới để cứu na ̣n. Nhưng ho ̣ không tới ki ̣p đươ ̣c đâu.
Thâ ̣m chı́ ho ̣ còn không nhı̀n thấy chúng tôi bi ̣ khuất trong cái hốc kia mà.
“Nào Rachel,” tôi tự bảo mı̀nh. “Tâ ̣p trung. Làm thiê ̣t le ̣ nha!”
Tôi cảm thấy những biến đổi hầu như bắt đầu ngay lâ ̣p tức.
Tôi thấy da tay mı̀nh trở màu xanh vàng, rồi xanh đen và bắt đầu nứt nẻ
như đáy bùn của mô ̣t cái hồ khô ca ̣n, nứt thành những miếng lớn, không đều
nhau. Những vết nứt nẻ cha ̣y lan trên hai cánh tay tôi và do ̣c lưng tôi, cả
phı́a trên lẫn phı́a dưới.