<Lúc nào cũng khỏe. Xin lỗi nghe Ax, nhưng thâ ̣t tı̀nh là tui chẳng
muốn nói chuyê ̣n gı̀ hết.>
Ax nhı̀n tôi, vẻ áy náy. Anh lưu la ̣i ı́t phút rồi cáo lui.
Tôi biết mı̀nh bâ ̣y ghê lắm nhưng biết sao đươ ̣c. Tôi có lý do để buồn
mà.
<Mày phải chấp nhâ ̣n thôi.> Tôi tự nói với mı̀nh. <Từ giờ trở đi,
cuô ̣c đời mày là không nhà, không chăn êm nê ̣m ấm gı̀ hết, không ho ̣c hành,
không còn là người nữa đâu.>
Tôi hı̀nh dung ra hı̀nh ảnh cuô ̣c đời làm người của mı̀nh.
Tôi thấy ánh đèn vàng buổi tối và những vâ ̣t du ̣ng trong phòng. Nào là
tivi, bàn ghế. Nào là sách và ta ̣p chı́. Nào là trò chơi điê ̣n tử…
Và tôi thấy ba me ̣ tôi. Ít nhất đó là cách tôi còn nhớ đươ ̣c đến hai
người qua hı̀nh ảnh để la ̣i. Ba me ̣ đã mất khi tôi còn quá nhỏ nên tôi chı̉ có
thể biết hai người qua ảnh mà thôi. Đó là những thứ mà tôi đã từng có.
Nhưng bây giờ tôi sẽ không bao giờ đươ ̣c trở la ̣i cảm giác ấy nữa.
Tôi chı̀m đắm trong nỗi nghe ̣n ngào lẫn tủi thân của mı̀nh. Có thể tôi
hơi ủy mi ̣ quá chăng, nhưng cảm giác không còn đươ ̣c làm người nữa cứ
làm lòng tôi tan nát.
<Thôi, đành vâ ̣y.> Tôi nghı̃. <Dẫu sao thı̀ mày cũng đã từng đươ ̣c làm
người, phải chấp nhâ ̣n phần đời còn la ̣i là chim thôi.>
Ngay khi tôi đang chı̀m đắm trong những suy nghı̃ của mı̀nh thı̀ mô ̣t lần
nữa, tự nhiên tôi la ̣i chı̀m đắm trong không gian màu đỏ tı́a của người
Ellimist. Tôi la ̣i thấy tôi là người.
<Thôi đi.> Tôi cố trấn tı̃nh mı̀nh.
Dẫu sao đi nữa thı̀ tôi cũng bi ̣ sốc với hı̀nh ảnh này. La ̣i mô ̣t trò lường
ga ̣t của người Ellimist nữa chứ gı̀?
Tôi muốn ngừng suy nghı̃ la ̣i. Tôi muốn đi ngủ ngay. Khi ngủ tôi sẽ
quên tất cả. Mo ̣i thứ chết tiê ̣t này sẽ trôi qua khi trời ra ̣ng sáng.
Tôi nhắm mắt la ̣i, cố ngưng dòng suy nghı̃ của mı̀nh, để mă ̣c tâm trı́
mı̀nh cho bản năng đơn giản của con diều hâu chiếm lı̃nh.
Tôi nhắm mắt la ̣i, cố ngủ nhưng không đươ ̣c, nên la ̣i mở mắt ra.
Rồi tôi thấy nơi tôi đứng, không phải là cành cây nữa. Tôi đang ở