đứa mı̀nh mỗi đứa đi mô ̣t đường sao đó. Bồ có cảm thấy như vâ ̣y không?
Mà mı̀nh thı̀ nhớ bồ lắm.”
Nhỏ nhún vai. “Đươ ̣c rồi, có lẽ lúc nào đó tu ̣i mı̀nh sẽ đi với nhau.
“Không phải là lúc nào đó, Melissa à, như vâ ̣y chı̉ là cách bồ xua
mı̀nh đi. Có chuyê ̣n gı̀ xảy ra với bồ vâ ̣y?”
“Có chuyê ̣n gı̀ với mı̀nh ư?” nhỏ lă ̣p la ̣i. Trong mô ̣t thoáng tôi thấy
mô ̣t nỗi buồn kỳ la ̣ phủ trên đôi mắt của nhỏ và lan xuống tâ ̣n hai khóe
miê ̣ng. “Chẳng có gı̀ xảy ra cho mı̀nh đâu,” nhỏ nói. “Tốt nhất là tu ̣i mı̀nh
ra sàn tâ ̣p, không có thầy Ellway điên tiết lên bây giờ.”
Nhỏ giằng tay ra.
Tôi chı̉ còn biết nhı̀n nhỏ bỏ đi. Tôi cảm thấy mı̀nh thâ ̣t ngu ngốc, ngu
ngốc cư ̣c kỳ. Có chuyê ̣n gı̀ đó đã xảy ra với Melissa, thế mà tôi chẳng để ý.
Nhỏ là ba ̣n của tôi, có cái gı̀ đó trong nhỏ đã thay đổi, thế mà tôi chẳng
nhâ ̣n ra. Tôi chı̉ biết đi con đường riêng của mı̀nh.
Và bây giờ tôi xử sự như với mô ̣t người quen sơ. Kỳ thực thı̀ tôi chı̉
chú ý đến ba ̣n bè vı̀ những lý do cá nhân.
Tôi không làm sao tâ ̣p trung đươ ̣c vào bài ho ̣c. Làm các đô ̣ng tác thể
du ̣c mà không tâ ̣p trung thı̀ rất dễ bi ̣ đau. Tôi trươ ̣t chân trên cầu thăng
bằng, đầu gối vấp mô ̣t cái đau điếng khiến tôi la toáng lên.
Melissa là người đầu tiên cha ̣y ào tới. Trong vòng mười giây nhỏ la ̣i
là Melissa thuở nào. Nhưng khi tôi đứng la ̣i đươ ̣c bı̀nh thường thı̀ nhỏ đã ở
tâ ̣n đầu bên kia phòng tâ ̣p, la ̣i chı̀m đắm trong thế giới riêng của nhỏ.
Đúng lúc ấy mối ngờ vực khủng khiếp trỗi dâ ̣y.
Melissa đã xử sự rất kỳ quă ̣c. Ba của nhỏ la ̣i là mô ̣t kẻ Bi ̣ mươ ̣n xác.
Tôi nhı̀n nhỏ qua khoảng cách cả phòng tâ ̣p và cảm thấy ớn la ̣nh.
Nhỏ cũng là mô ̣t kẻ như thế sao? Melissa, người ba ̣n lâu năm của tôi
la ̣i là mô ̣t kẻ Bi ̣ mươ ̣n xác sao?
Sau giờ tâ ̣p tôi không đi mua đồ. Thực sự tôi chẳng còn thı́ch thú gı̀
chuyê ̣n mua sắm nữa. Đôi mắt của Melissa, cái cách nhỏ nhı̀n tôi đã làm
tôi mất hứng rồi.
Tôi đã dự đi ̣nh đi thẳng đến khu thương xá, rồi khi xong viê ̣c sẽ go ̣i