không nhı̀n thấy gı̀ ngoài những chuyển đô ̣ng.
Tôi thấy từng lá cỏ đu đưa trong gió nhe ̣. Tôi thấy từng con bo ̣ bò qua
những lá cỏ ấy. Tôi thấy từng con chim trên mỗi cái cây khi nó giũ cánh.
Và, ui chao, tôi còn thấy cả chuô ̣t nhắt, sóc với chuô ̣t cống nữa.
Có mô ̣t con chuô ̣t nhắt ở cách tôi không đầy sáu mét. Tôi có thể nhı̀n
thấy từng sơ ̣i ria trên mõm nó khi những sơ ̣i ria ấy giâ ̣t giâ ̣t. Những vâ ̣t
không chuyển đô ̣ng với tôi chán òm. Nếu con chuô ̣t nhắt mà chı̉ đứng bất
đô ̣ng, tôi sẽ quên phứt là nó đang ở đó.
“Em thế nào rồi?” anh Jake hỏi tôi.
Tôi nghe anh ấy chẳng chút khó khăn. Nhưng nó lãng nhách. Nó không
có nghı̃a gı̀ hết. Con chuô ̣t nhắt đang phát ra mô ̣t tiếng chı́t chı́t rất nhỏ
trong khi nó cà hàm răng bé tı́ của nó quanh mô ̣t trái hồ đào, tı̀m cách khui
trái ra.
Tôi quan tâm đến tiếng đô ̣ng ấy. Tôi quan tâm rất nhiều đến tiếng đô ̣ng
ấy.
“Rachel, bồ có nghe đươ ̣c tu ̣i này không? Mı̀nh đây, Cassie đây.”
<Đươ ̣c mà, mı̀nh nghe rõ mà. Có điều hı̀nh như mı̀nh không đươ ̣c tâ ̣p
trung lắm vào mấy bồ. Có nhiều thứ khác để nghe, nhı̀n và ngửi lắm.>
“Tốt thôi, ı́t ra thı̀ bồ cũng không cha ̣y lung tung ngoài vòng kiểm
soát,” Marco nói.
Đô ̣t nhiên tôi cảm thấy có cái gı̀ bên trên đầu mı̀nh, mô ̣t hı̀nh thù, mô ̣t cái
bóng, mô ̣t dáng vẻ. Nhanh như chớp tôi quay đầu la ̣i. Hai tai tôi cu ̣p ra
sau, sát đầu. Lông trên lưng dựng lên và cái đuôi xù lên to gấp ba lần bı̀nh
thường. Những cái vuốt vươn ra. Tôi chun miê ̣ng la ̣i và chı̀a răng ra.
Tất cả diễn ra trong tı́ch tắc. Tôi đã sẵn sàng chiến đấu.
Và bất kể cái gı̀ tấn công tôi, tôi muốn nó biết rằng nó sẽ phải hối hâ ̣n
vı̀ đã gây sự với Fluffer McKitty.
VẬT CHỦ NỔI LOẠN