Lão Chapman dừng la ̣i, xém chút nữa thı̀ tôi ke ̣t giữa hai chân lão. Chân
trái của lão di chuyển. Tôi né lão lui la ̣i mô ̣t chút. Tôi uốn mı̀nh tránh.
<Anh Jake đây. Có chuyê ̣n gı̀ thế, Rachel?>
Anh Jake?
Lão Chapman mở cửa căn phòng bı́ mâ ̣t. Lão bước qua. Tôi ở ngay
giữa hai bàn chân khổng lồ của lão. Lão mà tı̀nh cờ ngó xuống mô ̣t cái
thı̀…
Nhưng lão không ngó xuống. Và khi lão quay la ̣i để đóng cánh cửa phı́a
sau lưng, tôi nhảy ngay tới chỗ bàn viết. Tôi nép mı̀nh nằm chết dı́ ở góc
trong cùng tối tăm nhất.
Tôi chı̉ vừa ki ̣p hành đô ̣ng. Tôi vẫn sống sót… trong gang tấc.
<Rachel, có nghe thấy anh không?>
<Anh Jake hả? Anh ở đâu thế? Anh làm em sơ ̣ gần chết.>
<Hai anh em mı̀nh ổn cả chứ?> anh Jake nói vẻ rất quan tâm.
Tôi ấy à, tôi thı̀ chı̉ thấy tức điên lên.
<HAI ANH EM MÌNH ổn cả chứ là NGHĨA làm sao?> tôi hét lên
trong thinh lă ̣ng. <Anh đang ở đâu?>
<Ờ… gần như đang ở trên lưng em.>
<Trên lưng em? Anh Jake, đây không phải lúc đùa giỡn đâu nha.>
Lão Chapman ngồi xuống bên bàn. Lão đút hai chân vào dưới gầm bàn,
xém chút nữa thı̀ đu ̣ng phải tôi nhưng may mà tôi né ki ̣p.
<Xin lỗi nha. Anh không nhı̀n rõ gı̀ hết.>
Tôi dán mắt vào hai chân lão Chapman.
Loài mèo có những năng lực tâ ̣p trung khó tin nổi. Tôi tâ ̣p trung hết sức
vào hai cái chân bự ấy, mỗi cái to gần bằng cả người tôi. Tôi phải làm sao
nằm ngoài luồng di chuyển của chúng. Đó là chı̀a khóa của sự sống còn.
<Anh Jake, bây giờ chúng ta đang ở trong mô ̣t tı̀nh thế gay go. Nói vắn
tắt đi, anh đang ở đâu?>
<Anh đã biến hı̀nh,> anh Jake trả lời, <thành mô ̣t con bo ̣ chét.>