con mèo của Tobias. “Hả?”
Tobias đảo mắt nhı̀n quanh như sơ ̣ có gián điê ̣p trong phòng không
bằng. “Tớ đã biến thành con Dude. Y như cái ông Andalite ấy nói.”
Tôi trố mắt nhı̀n nó.
“Hay lắm. Không đau đớn gı̀ đâu. Nghe nè: tớ đang ngồi vuốt ve con
Dude thı̀ nhớ chuyê ̣n hồi hôm. Tớ nghı̃, sao không thử cho biết?” Nó phấn
khı́ch đi tới đi lui trong phòng, bâ ̣t ngón tay tanh tách. Thiê ̣t chẳng giống
thằng Tobias cù lần chút nào.
“Tớ chẳng biết bắt đầu ra sao nữa. Rồi tớ ra coi cửa phòng tớ khóa
chưa. May quá, câ ̣u tớ còn ngủ.”
Tobias là đứa có hoàn cảnh gia đı̀nh tô ̣i nghiê ̣p nhất trong đám ba ̣n của
tôi. Nó chưa từng biết mă ̣t cha, còn me ̣ nó thı̀ bỏ nó đi mất biê ̣t mấy năm
nay. Từ đó, nó bi ̣ đá qua đá la ̣i giữa ông câ ̣u và bà dı̀ của nó, người thı̀
sống ở đây, người ở tuốt bên kia bờ biển. Mà câ ̣u và dı̀ nó thı̀ không ha ̣p
nhau, cho nên thằng Tobias giống như mô ̣t thứ của nơ ̣ mà bên này muốn trút
cho bên kia. Tôi có cảm tưởng cả hai người này chẳng có ai quan tâm đến
nó.
“Thế là tớ yên tâm vo ̣t lên giường ngồi nghı̃ về chuyê ̣n đó. Tớ ráng tâ ̣p
trung, tưởng tươ ̣ng sẽ biến thành con Dude. Rồi tớ nhı̀n xuống cánh tay.”
Nó nhăn nhở cười. “Câ ̣u biết tớ thấy gı̀ không, Jake?”
Tôi lắc đầu chầm châ ̣m. “Thấy gı̀?”
“Thấy có lông. Có móng mo ̣c ra nữa. Giá mà câ ̣u thấy con Dude thâ ̣t.
Nó cứ ngẩn tò te ra. Tớ phải liê ̣ng nó ra ngoài, chớ để biến hı̀nh xong thı̀
sinh chuyê ̣n. Coi, nó cào tớ dữ ghê chưa,” Tobias đưa ngón tay bi ̣ xước
lên miê ̣ng mút.
Tôi nă ̣ng nho ̣c nuốt nước miếng. Chà, bây giờ thı̀ đúng là loa ̣n cào cào
rồi. “Hừm, tớ nói này, Tobias, có khi nào đây là chuyê ̣n nằm mơ của câ ̣u
không?”
“Không mơ đâu,” nó cả quyết. Bây giờ thı̀ nó trở la ̣i đı́ch thực là thằng
Tobias nghiêm nghi ̣. Nu ̣ cười nhăn nhở biến mất. “Sự thâ ̣t là vâ ̣y đó, Jake.
Đúng y như thế.”
Bốn mắt chúng tôi đu ̣ng nhau. Tôi hiểu nó muốn nói gı̀. Nó cũng từng hy