Ax có vẻ nghi hoă ̣c. “Không gian Zero đó mà,” ảnh lă ̣p la ̣i. “Zeeero.
Nó đối lâ ̣p với không gian thực. Go ̣i là phản - thực”. Ax kiên nhẫn ngó hết
tôi rồi la ̣i đến Jake. “Không gian Zero là không gian không có chiều, nơi
có thể bay nhanh hơn cả vâ ̣n tốc ánh sáng. Sáng. Ánh sang áng.”
“Ô,” tôi cay cú nói. “Cái không gian Zero đó… hừm… Ax à… Xin lỗi
vı̀ chúng tôi kém cỏi, nhưng chúng tôi hổng có cách chi đi nhanh hơn vâ ̣n
tốc ánh sáng. Và cũng chưa bao giờ nghe nói về cái vu ̣ không gian Zero.”
“Ồ.”
“Mı̀nh mua hàng đi đã, mấy chuyê ̣n kia tı́nh sau,” Jake bı̀nh tı̃nh nói,
nhưng tôi thừa biết là nó bắt đầu sốt ruô ̣t. “Mı̀nh đi trả tiền đây.”
Ax hớp chỗ cà phê cuối cùng. “Vi ̣,” ảnh nói. “Tôi muốn có thêm vi ̣.”
Ảnh gâ ̣t gâ ̣t cái đầu. “Tôi ngửi thấy mùi. Tôi tin là ti… ti… in… là… giữa
mùi và vi ̣ có liên quan với nhau.”
“Anh nói chı́ phải,” tôi nói. “Tuy chúng tôi không thể bay nhanh hơn ánh
sáng nhưng chúng tôi có thể làm mô ̣t bữa tiê ̣c hết ý, thơm điếc mũi luôn.”
“Hết ý,” Ax lă ̣p la ̣i. “Tôi mang theo cái này đươ ̣c không?” ảnh chı̉ vào
ly cà phê rỗng.
“Không đươ ̣c, anh liê ̣ng béng nó đi.”
Chı́t mồ, dùng từ lô ̣n bâ ̣y rồi. Ax giang tay ném ma ̣nh ly cà phê. Nó
trúng ngay đầu mô ̣t nhân viên ở quầy bán.
“Ê!”
“Xin lỗi chú nhe,” tôi phóng vô ̣i đến chỗ người nhân viên, miê ̣ng la lớn.
“Nó… Nó bi ̣ bi ̣nh. Nó… bi ̣ vâ ̣y đó. Chú biết hông, giống như là bi ̣ lên
cơn ấy mà.”
Jake hùa theo, “Phải đó, đâu phải lỗi ta ̣i nó. Nó đâu tự kiểm soát
đươ ̣c.”
Người nhân viên lấy tay xoa xoa đầu. “Thôi đươ ̣c, không sao. Với la ̣i
câ ̣u đó đã đi mất rồi, tôi chı̉ cần có vâ ̣y.”
“Nó đã sao a ̣?”
Tôi và Jake quay phắt la ̣i. Ax đã biến mất.
Jake chô ̣p lấy cái túi đựng hàng rồi lao theo tôi về phı́a dòng người.
Vẫn chẳng thấy Ax đâu.