tia Nghiê ̣t chı̃a thẳng vào bo ̣n tôi, phòng trường hơ ̣p bo ̣n tôi manh đô ̣ng.
Và rồi, bằng ngôn ngữ ý nghı̃ mà tất cả đều nghe đươ ̣c, Visser Ba quay
sang người phu ̣ nữ ca ̣nh hắn và nói. <Ngài thấy đó, Visser Mô ̣t. Tôi tóm
đươ ̣c đám đa ̣o tă ̣c Andalite. Cuô ̣c khủng hoảng đã kết thúc. Tàu của ngài
đến đây thâ ̣t là uổng công. Ngài có thể trở về thế giới của chúng ta.>
Visser Mô ̣t gâ ̣t đầu. Bà ta nhı̀n lên bo ̣n tôi bằng că ̣p mắt màu nâu đâ ̣m…
că ̣p mắt của người.
Că ̣p mắt mà tôi quen. Că ̣p mắt mà tôi nhớ.
Că ̣p mắt vẫn âu yếm nhı̀n tôi ngủ mỗi đêm từ bức ảnh đóng khung treo
ngay ca ̣nh giường tôi.
Me ̣ của tôi!
Visser Mô ̣t!