Đúng lúc đó, mô ̣t gio ̣ng nói cất lên: “Này! Này! Mấy đứa kia! Chúng
mày làm gı̀ ở đây hả?”
Tôi thấy mô ̣t người đàn ông mă ̣c đồng phu ̣c nâu.
“An ninh!” Cassie thốt lên. “Tı́a ơi, ho ̣ sẽ lôi đầu bo ̣n mı̀nh về văn
phòng. Ho ̣ sẽ go ̣i me ̣ tớ. Tớ hổng muốn ngồi giải thı́ch với me ̣.”
“Cha ̣y tản ra đi!” Tôi xổ gio ̣ng chı̉ huy. “Giống như ở khu công trường
đó: mô ̣t người thı̀ không thể tóm hết cả bo ̣n.”
“Mấy đứa nhóc kia, đứng la ̣i!”
“Tı́a ơi, tı́a ơi,” Cassie lı́nh quýnh. Đùng mô ̣t phát, nó vo ̣t thẳng về
mô ̣t hướng hành lang. Rachel và Tobias bám sát đuôi.
Marco đã cha ̣y đươ ̣c chừng chu ̣c mét ở hành lang bên kia, dẫn đến khu
thú lớn. Tôi cố bắt ki ̣p nó.
Người bảo vê ̣ đã ra đến ngã tư. Tôi thấy ông lao theo Tobias và bo ̣n
con gái. Nhưng rồi ông ngó sang tôi và Marco. Chắc tôi và nó trông có vẻ
khả nghi hơn, nên ổng cho ̣n hai đứa tôi để rươ ̣t.
“Đứng la ̣i! Mấy nhóc kia, đứng la ̣i coi!”
“Bo ̣n mı̀nh lấy cái xe điê ̣n kia đi!”
“Chôm xe điê ̣n ấy à?”
“Mı̀nh mà không lấy là ổng lấy đó!”
“Tới luôn!”
Hai đứa phóng lên xe điê ̣n. Marco trườn tới trước tay lái. Nó vă ̣n
khóa sang vi ̣ trı́ “mở” rồi quay la ̣i hỏi tôi: “Chắc giống lái xe trò chơi hả?”
“Miễn là đừng có đu ̣ng lung tung.”
Nó nhấn chân lên bàn đa ̣p. Đô ̣ng cơ điê ̣n phát tiếng kêu ro ro và chiếc
xe vo ̣t đi, lao thẳng vào bức tường.
“Ê! Lái đàng hoàng coi!”
Hai đứa lùi xe la ̣i rồi vo ̣t lên tiếp, bắt đầu xả tốc đô ̣. Dư sức cắt đuôi
bác bảo vê ̣. Nhưng khi tôi ngó lui, thấy bác vẫn la ̣ch ba ̣ch đuổi theo.
“Ổng dám bi ̣ đứng tim lắm,” tôi nói.
“Lối nào?”
“Cái gı̀”
“Đi lối nào?”