Lev Tolstoy
Anna Karenina
Dịch giả: Nhị Ca, Dương Tường
Chương 11
Vào đến xưởng hoạ, Mikhailov lại liếc nhìn các vị khách một lần nữa và
ghi thêm vào tâm trí vẻ mặt Vronxki, đặc biệt là đôi gò má. Trong khi quan
năng nghệ thuật làm việc không ngừng, thu thập chất liệu và lòng mỗi lúc
một thêm hồi hộp khi sắp tới giây phút người ta đánh giá tác phẩm của
mình, ông vẫn có ngay một nhận định về ba nhân vật đó, dựa vào những
dấu hiệu thoáng qua. Ông này (Golenichsev) là một người Nga ngụ ở đây.
Mikhailov không nhớ tên, cũng không nhớ đã gặp ông ta ở đâu và nói
chuyện với nhau những gì. Ông chỉ còn nhớ mặt ông ta, như ông thường
nhớ tất cả những khuôn mặt từng gặp một lần, đồng thời ông cũng nhớ là
đã xếp nó, trong trí tưởng tượng vào loại nhiều vô kể những bộ mặt nghèo
sắc thái với một vẻ độc đáo giả tạo. Mớ tóc dài và cái trán lồ lộ làm bộ mặt
có tính cách hời hợt, nó chỉ biểu lộ một vẻ ấu trĩ tập trung trong khoảng
sống mũi hẹp ngăn đôi hai con mắt. Theo ý hoạ sĩ, Vronxki và Karenina ắt
là những người Nga giàu sang, không hiểu chút gì về nghệ thuật như tất cả
bọn Nga giàu có vẫn làm ra vẻ sành sỏi. "Chắc chắn họ đã đi xem khắp lượt
các thứ hội hoạ cổ và bây giờ đến thăm xưởng vẽ của các hoạ sĩ mới, của
bọn Đức bịp bợm và bọn Anh ngu xuẩn theo chủ nghĩa Tiền Raphael (1) ;
họ đến mình chỉ để hoàn thành nốt cuộc đi tua", ông thầm nghĩ. Ông đã biết
cái thói của bọn mê hoạ (và chính những tay thông minh nhất lại là bọn tệ
nhất);họ thăm xưởng vẻ của các hoạ sĩ mới, người ta càng thấy các bậc thầy
xưa kia vẫn không sao bắt chước được.
Ông thấy trước mọi cái đó, đọc nó trên nét mặt họ, trong vẻ uể oải dửng
dưng khi họ trò chuyện, ngắm xem những mô hình người cùng tượng bán
thân và dạo chơi không chút e dè trong xưởng vẽ, chờ ông mở tranh cho
xem. Nhưng mặc dầu mọi cái đó, trong khi giở phác thảo, cuốn rèm và cất
vải phủ tranh, ông vẫn thấy xúc động mãnh liệt, càng mãnh liệt hơn vì ông
thấy ưa thích Vronxki nhất là Anna, tuy vẫn thầm nhắc đi nhắc lại rằng tất