ANNA KARENINA - Trang 1031

bú trúng đầu vú và càng gắt tợn.
Rốt cuộc, sau khi đứa bé sặc sụa lồng lộn bú trượt lần cuối vào khoảng
không, mọi sự đi đến chỗ ổn thoả. Hai mẹ con tự nhiên nguôi dịu, cùng nín
lặng.
- Tội nghiệp thằng bé, mồ hôi mồ kê đầm đìa, - Kitty khẽ nói và sờ nắn đứa
trẻ.
- Tại sao u cho là em nhận ra u? - nàng nói và ghé nhìn đôi mắt đứa bé như
đang ranh mãnh - nàng cho là thế - liếc mẹ dưới chiếc mũ sụp xuống tận
rán, nhìn đôi má xinh xắn đang phập phồng đều đặn và bàn tay bé tí tẹo đỏ
hồng đang quơ tròn.
- Không có lẽ! Nếu nó nhận ra ai thì chỉ là tôi thôi! - Kitty nói và mỉm cười.
Nàng mỉm cười vì tuy phủ nhận điều đó, trong thâm tâm nàng vẫn biết
không những nó nhận ra Agafya Mihailôpna mà còn hiểu biết và nhận ra tất
cả, kể cả những cái không ai biết và chính nàng, mẹ nó, cũng phải nhờ nó
mới biết và hiểu ra. Đối với Agafia Mikhailovna, với vú nuôi, với ông nó,
ngay với cả bố nó, Mitia là một sinh thể mới chỉ đỏi hỏi những chăm chút
vật chất thôi, nhưng riêng mẹ nó từ lâu đã xem nó như một nhân cách tinh
thần có những liên hệ trí tuệ phức tạp với nàng.
- Khi nào em dậy rồi mợ sẽ thấy. Tôi chỉ cần ra hiệu thế này là mặt nó sáng
ngời lên, cái chú bé kháu khỉnh này. Thật y như mặt trời mọc ấy!
- Thôi được, thôi được, rồi sau sẽ hay, - Kitty khẽ nói. - Bây giờ u hãy đi ra,
em ngủ đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.