ANNA KARENINA - Trang 279

Pet rixki tiếp tục hát, vừa nháy mắt và bĩu môi, như muốn nói:
"Chúng tớ thừa biết anh chàng Brianxki đó rồi!" - Cậu đừng về muộn đấy! -
Yasvin chỉ nói thế thôi và lảng sang chuyện khác: - con ngựa nâu của mình
ra sao rồi? Nó có thuần không? - anh nhìn ra cửa sổ hỏi. Anh nói tới con
ngựa bắt càng anh đã bán cho Vronxki.
- Khoan đã! - Pet rixki lớn tiếng gọi Vronxki đang đi ra. - Anh cậu có để lại
bức thư và mảnh giấy. Chờ một phút đã: đâu rồi không biết?
Vronxki dừng lại.
- Thế nào, thư với giấy đâu?
- Không biết để đâu rồi? Vấn đề là ở chỗ đó! - Pet rixki trịnh trọng nói, lấy
ngón tay trỏ miết ngược lên mũi.
- Nói đi nào, rõ vớ vẩn! - Vronxki mỉm cười nói.
- Mình không hề nhóm lửa. Vậy thì chúng chỉ ở đâu đây thôi.
(1) Ngựa thắng ở giữa hai càng xe tam mã.
- Thôi đừng dấm dớ nữa: thư đâu rồi?
- Không, mình cam đoan với cậu là mình quên rồi. Hoặc mình nằm mê đấy
thôi. Khoan, khoan đã! Cậu đừng cáu vô ích! Nếu cậu cũng uống bốn chai
rượu như mình hôm qua thì ngay đến ngủ ở đâu cậu cũng không nhớ nữa.
Khoan đã, mình sắp nhớ ra rồi!
Pet rixki ra sau vách và lại nằm xuống.
- Thế này đây! Mình nằm như thế này, ông ta ở kia. Phải, phải, phải... Đây
rồi! - và Pet rixki lấy thư ở dưới đệm ra.
Vronxki cầm lấy thư và mảnh giấy. Đúng là những điều chàng đang chờ
đợi: lời mẹ trách vì không đến thăm bà và mảnh giấy của ông anh cho biết
cần gặp chàng nói chuyện. Vronxki biết trước sau vẫn chỉ có một vấn đề đó
thôi. "Việc gì đến họ kia chứ?". Vronxki thầm nghĩ và vò nát hai lá thư,
nhét vào giữa hàng cúc áo quân phục để dọc đường sẽ đọc lại kỹ hơn. ở cửa
ra vào gian nhà gỗ, chàng gặp hai sĩ quan trong đó một người thuộc trung
đoàn chàng.
Chỗ ở của Vronxki lúc nào cũng là nơi gặp gỡ của các sĩ quan.
- Cậu đi đâu đấy?
- Mình phải đến Petetrov.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.