ANNA KARENINA - Trang 280

- Thế ngựa ở Txacxkoie đã đến chưa?
- Đến rồi, nhưng mình chưa gặp.
- Nghe nói con Võ sĩ của Makhotin đi khập khiễng.
- Chỉ nói láo thôi! Nhưng đất bùn thế này thì anh làm thế nào chạy đua
được? - người kia nói.
- A, các vị cứu tinh đây rồi! - Pet rixki reo lên khi thấy bọn người mới đến.
Gã lính hầu đứng trước mặt anh ta, bưng cái khay đựng rượu vôtka và một
quả dưa chuột muối. - Cậu Yasvin đây ra lệnh cho mình uống để đầu óc
tỉnh táo lại.
- Tối qua các anh làm huyên náo cả lên, - một sĩ quan nói, - suốt đêm chúng
tôi không nhắm mắt được!
- Phải, nhưng chúng tôi đã kết thúc tốt đẹp! - Pet rixki kể lại.
Voncov trèo lên nóc nhà vì hắn nói là hắn buồn, cho nên mình mới bảo:
hãy tấu nhạc lên, cử một bài lâm khốc! Thế là hắn ta lăn ra ngủ thực sự trên
nóc nhà, trong tiếng nhạc lâm khốc.
- Uống đi, uống đi, cần phải uống mới được. Sau đó, cậu sẽ uống nước suối
Xendơ vắt nhiều chanh vào, - Yasvin cúi xuống Pet rixki, như bà mẹ cho
con nuốt một liều thuốc; - sau đó, uống ít sâm banh nữa: nửa chai thôi.
- Khôn ngoan thật! Khoan đã, Vronxki, chúng ta cùng uống với nhau.
- Không, xin tạm biệt các ngài. Hôm nay, tôi không uống.
- Tại sao, cậu lên cân rồi à? Nếu thế chúng tớ vô phép cậu vậy.
Mang nước suối Xendơ và chanh ra đây.
- Vronxki! - có tiếng người gọi khi chàng ra đến phòng chờ...
- Cái gì thế?
- Cậu phải cắt tóc đi, nếu không nó làm cậu nặng cân lên đấy, nhất là ở chỗ
hói ấy.
Quả thực Vronxki đã bắt đầu rụng tóc. Chàng cười vui vẻ, để lộ hàm răng
đẹp, và kéo mũ lưỡi trai xuống chỗ hói, đi ra xe.
- Đến chuồng ngựa! - chàng nói. Chàng đưa tay định rút hai bức thư ra đọc
lại, song nghĩ thế nào lại thôi: chàng không muốn đầu óc phân tán trước khi
thấy con ngựa. "Để sau vậy!..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.