ANNA KARENINA - Trang 373

Những luống cỏ nối tiếp nhau. Luống dài, luống ngắn, cỏ chỗ tốt chỗ xấu.
Levin hoàn toàn mất hết ý thức về thời gian và không biết lúc đó là sớm
hay muộn. Trong công việc làm, giờ đây đã len vào một sự biến đổi khiến
chàng thật sự vui sướng. Giữa lúc mải mê lao động, có hẳn những giây phút
dài chàng không nhớ mình đang làm gì; chàng khoan khoái, và trong giây
phút đó, luống cỏ chàng cắt cũng đều đặn và hoàn hảo như của Tito. Nhưng
hễ nhớ ra mình đang làm gì và bắt đầu cố làm tốt hơn thì lập tức chàng cảm
thấy công việc hết sức nặng nề và kết quả lại tồi hơn.
Đến cuối luống, chàng muốn quay trở lại lần nữa, nhưng Tito đã dừng
bước, đến gần và thì thầm nói nhỏ với ông lão. Cả hai cùng nhìn mặt trời.
"Không biết họ nói gì với nhau mà lại không tiếp tục làm nữa?" Levin tự
hỏi, không nghĩ ra là đám mugich đã làm liền bốn tiếng đồng hồ và đã đến
lúc ăn sáng.
- Ông chủ ạ, ta đi ăn thôi, - ông già nói.
- Đến giờ rồi à? Được.
Levin đưa hái cho Tito và bước đến gần ngựa, cùng với đám mugich đang
đi lấy bánh ăn vượt qua khoảng đồng cỏ rộng lớn phát quang nơi bị ướt
mưa. Và mãi lúc đó, chàng mới nhận ra mình đoán sai thời tiết và trận mưa
đã làm ướt cỏ.
- Cỏ đến thối mất, - chàng nói.
- Thưa ông chủ, không việc gì đâu ạ. Cắt cỏ gặp mưa, phơi khô gặp nắng, -
ông già nói.
Levin tháo ngựa và quay về nhà ăn sáng.
Xergei Ivanovitr vừa thức dậy. Levin uống xong cà phê và quay ngay lại
chỗ cắt cỏ trước khi ông anh kịp mặc quần áo và sang buồng ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.