ANNA KARENINA - Trang 443

Lev Tolstoy

Anna Karenina

Chương 21

- Mình đến tìm cậu. Hôm nay cậu giặt giũ lâu nhỉ, - Pet rixki nói với chàng.
Xong rồi chứ?
- ừ, - Vronxki trả lời, nheo mắt cười và khe khẽ xoắn đuôi đôi ria mép
tưởng như chỉ một cử động vô tình nhỏ nhặt cũng có thể làm đảo lộn công
việc của chàng.
- Sau cái việc đó, bao giờ cậu cũng có vẻ như vừa tắm xong, - Pet rixki nói.
- Mình vừa ở nhà Gritxta về (đó là biệt hiệu viên đại tá), họ đang chờ cậu.
Vronxki nhìn bạn không trả lời. Chàng đang nghĩ đến việc khác.
- à, tiếng nhạc ở nhà ông ta đấy phải không? - chàng nói, lắng nghe âm
thanh quen thuộc của dàn quân nhạc cử những vũ khúc ponka và vanxơ từ
xa vẳng tới. - Có tiệc đấy à?
- Đón Xerpukhovxkoe đấy.
- ồ! - Vronxki nói. - Mình chưa biết gì cả.
Và đôi mắt nheo nheo cười của chàng lại ngời lên long lanh sáng hơn.
Giờ đây, khi đã khẳng định mình thật sự sung sướng với mối tình vì nó mà
chàng hy sinh cả tham vọng (hoặc ít ra, giờ đây chàng cũng đóng vai trò
đó), Vronxki không còn ghen tị với Xerpukhovxkoe, cũng không giận ông
ta không đến thăm mình trước. Xerpukhovxkoe là một người bạn tốt và
chàng sung sướng được gặp lại ông ta.
- Phải, mình rất hài lòng.
Đại tá DoMil ở một toà nhà lớn rất đế vương. Tất cả quan khách đều đã hội
họp ngoài sân thượng. Từ trong sân, Vronxki thoạt tiên nhìn thấy những ca
sĩ của trung đoàn mặc quân phục hè vây quanh một thùng rượu vốtka và
vóc người lực lưỡng của viên đại tá đứng giữa đám sĩ quan; ông ta bước
xuống bậc thềm thứ nhất của sân thượng và kêu to át cả tiếng nhạc đang
dạo một vũ khúc đối diện của Offenbach(1), khoát rộng tay ra lệnh cho toán
lính cách đó một ít.
Toán lính, người liên lạc và vài hạ sĩ quan khác bước lại gần sân thượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.