ANNA KARENINA - Trang 531

tiêu dao cuộc đời mình, người ta đi săn, làm việc để giải phiền chỉ cốt khỏi
nghĩ đến cái chết mà thôi.
Xtepan Arcaditr mỉm một nụ cười vừa tinh quái vừa dịu dàng trong khi
Levin nói.
- ừ, mà phải, tất nhiên rồi! Cả cậu nữa, cậu cũng đến cái bước ấy rồi; cậu
còn nhớ cậu đã công kích mình hết nước hết cái vì mình đi tìm thú vui
hưởng lạc không? Ôi, nhà đạo đức, đừng có quá nghiêm khắc như thế nữa
nhé!
- Tuy nhiên, cái tốt trong cuộc sống..., - Levin đâm lúng túng giữa câu nói.
- Tôi chẳng biết nữa. Tôi chỉ biết là chẳng bao lâu chúng ta sẽ chết.
- Tại sao lại chẳng bao lâu?
- Thì anh biết đấy, khi nghĩ đến cái chết, người ta thấy cuộc đời kém thú vị
đi, nhưng yên tâm hơn.
- Trái lại, càng về cuối, người ta càng vui chơi nhiều hơn. Nhưng đã đến
giờ mình phải đi rồi, - Xtepan Arcaditr nói và đứng dậy có dễ đến lượt thứ
mười.
- Không, anh ngồi lại một tí nữa nào! - Levin nói và giữ bạn lại. - Hôm nay
ta sẽ gặp lại nhau vào giờ nào? Mai tôi đi rồi.
- ồ, đầu óc tôi để đâu ấy nhỉ? Mình đến để... Tối nay, thế nào cậu cũng đến
ăn ở nhà mình nhé. Có cả ông anh cậu và Carenin đấy.
- Ông ta đang ở đây à? - Levin nói và chàng định hỏi thăm tin tức Kitti.
Chàng nghe nói hồi đầu mùa đông, nàng đã đến chơi nhà bà chị, vợ nhà
ngoại giao, ở Peterburg và chàng không biết nàng đã về hay chưa, nhưng
không hỏi. "Dù nàng có ở đấy hay không, đối với mình cũng thế thôi".
- Thế nào cậu sẽ đến chứ?
- Tất nhiên là đến.
- Năm giờ, mặc lễ phục nhé.
Xtepan Arcaditr đứng dậy và đến buồng thủ trưởng mới. Linh tính đã
không đánh lừa ông. Cái ông thủ trưởng ghê gớm đến thế lại là người rất
đáng yêu. Oblonxki ăn sáng với ông ta và kề cà mãi đến ba giờ mới tới tìm
Alecxei Alecxandrovitr.

(1) Pièce de résistance (tiếng Pháp trong nguyên bản)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.