ANNA KARENINA - Trang 76

Lev Tolstoy

Anna Karenina

Chúa dạy: "Việc báo oán thuộc về ta, chính ta lại ra ân đền bù lại"

Chương 7

Khi giáo sư đã ra về, Xergei Ivanovitr quay lại phía cậu em.
- Tôi rất mừng thấy chú lên chơi. Chú ở đây có lâu không? Công việc trang
trại ra sao?
Levin biết ông anh rất ít quan tâm đến chuyện trang trại và ông hỏi chỉ vì
phép lịch sự, cho nên chàng cũng chỉ nói chuyện bán lúa mì và thu nợ thôi.
Levin có ý nói với anh về dự định thành lập gia đình và muốn hỏi ý kiến
ông; thậm chí chàng còn quyết tâm thế nào cũng nói. Nhưng khi gặp anh,
theo dõi cuộc nói chuyện của ông với giáo sư, rồi lại nghe ông hỏi thăm
tình hình quản lý trang trại với cái giọng vô tình mà thành ra kẻ cả (của cải
của mẹ để lại không chia và chính Levin quản lý toàn bộ), Levin cảm thấy
không thể ngỏ cho anh biết dự định lấy vợ của mình được nữa. Chàng cảm
thấy ông anh sẽ không nhìn nhận vấn đê như chàng mong muốn.
- Công việc của hội đồng tự trị chỗ chú ra sao? - Xergei Ivanovitr hỏi, ông
vốn rất quan tâm đến những thí nghiệm về hành chính địa phương mà ông
cho là rất quan trọng.
- Em hoàn toàn chẳng biết tí gì.
- Sao hả?... Chú là uỷ viên hội đồng kia mà?
- Không, em không phải là uỷ viên nữa; em xin từ chức rồi, - Levin đáp, -
và em không đi họp nữa.
- Thật đáng tiếc! - Xergei Ivanovitr cau mày nói.
Để tự bào chữa, Levin bắt đầu kể những việc người ta thường làm trong các
cuộc họp của hội đồng tự trị ở quận chàng.
- Bao giờ cũng vẫn vậy! - Xergei Ivanovitr ngắt lời chàng, - người Nga
chúng ta bao giờ cũng thế! Có lẽ khả năng nhìn thấy khuyết điểm của bản
thân mình là mặt tốt của tính tình chúng ta, nhưng chúng ta đã đi quá trớn:
ta khoái trá với cái chất châm biếm mà bao giờ ta cũng có thừa. Tôi chỉ cần
nói với chú điều này thôi: nếu người ta cho một dân tộc khác ở châu Âu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.