ANNA KARENINA - Trang 89

những vật phu trang như đồ đồng đen, gương, đèn hơi, những bồi bàn
người Tacta, đều khiến chàng chướng tai gai mắt. Chàng sợ làm ô uế những
gì đang tràn ngập tâm hồn.
- Mình ấy à? Phải, mình đang có điều lo nghĩ; và hơn nữa, mọi thứ này
khiến mình khó chịu. Cậu không tưởng tượng được mọi cái đó kỳ dị đến
mức nào đối với một anh nhà quê như mình đâu. Thật y như mấy cái móng
tay của cái anh chàng mình gặp ở chỗ cậu...
- ừ, mình nhận thấy là những móng tay của anh chàng Grinevitr đáng
thương ấy làm cậu rất quan tâm, - Xtepan Arcaditr vừa vười vừa nói.
- Mình biết làm thế nào được, - Levin đáp. - Cậu hãy gắng một chút tự đặt
mình vào địa vị một anh chàng ở nông thôn xem. ở nông thôn, chúng tôi cố
sức biến bàn tay thành một công cụ làm việc tiện lợi: chúng tôi cắt ngắn
móng tay, và thỉnh thoảng lại xắn tay áo lên.
Còn ở đây, người ta lại cố tình để móng tay mọc càng dài càng tốt và đeo
những khuy măngsét to bằng cái đĩa rồi không thể làm được gì bằng hai
bàn tay cả.
Xtepan Arcaditr vui vẻ cười.
- Nhưng điều đó chứng tỏ họ không cần làm việc bằng tay; chính là trí tuệ
họ làm việc...
- Có lẽ... Nhưng, dù sao đi nữa, mình vẫn thấy điều đó là kỳ dị.
Mình còn thấy điều này nữa, cũng kì dị, là ở nông thôn, bọn mình gắng ăn
cho nhanh để còn làm việc, trong khi cái đó càng lâu càng tốt; cho nên
chúng mình mới ăn sò...
- Tất nhiên, - Xtepan Arcaditr tán thành. - Nhưng chính đó là mục đích của
văn minh. Phải biến tất cả thành thú vui.
- Nếu như đó là mục đích của văn minh, thì mình thích là người man rợ
hơn.
- Thì cậu đã là người man rợ rồi đó. Họ hàng Levin nhà cậu, tất cả đều man
rợ hết.
Levin thở dài. Chàng càng nghĩ đến ông anh Nikolai, cảm thấy hổ thẹn và
cau mày; nhưng Oblonxki đã chuyển sang chuyện khác, lái ngay sự chú ý
của chàng về một hướng mới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.