ANNA KARENINA - Trang 91

Levin với một nụ cười ranh mãnh.
- Vậy cậu thấy thế nào? - Levin nói tiếp, giọng run run và cảm thấy tất cả
bắp thịt trên mặt mình giật giật. - Cậu thấy chuyện đó thế nào?
Xtepan Arcaditr đủng đỉnh uống cạn cốc rượu vang Sabli, mắt vẫn không
rời Levin.
- Mình ấy à?... - ông nói. - Mình không mong muốn gì hơn thế trên đời! Đó
là điều tốt đẹp nhất có thể xảy đến!
- Nhưng cậu không lầm đấy chứ? Cậu biết rõ điều chúng ta đang bàn đấy
chứ? - Levin nói tiếp, đôi mắt ngấu nghiến nhìn kẻ đối chuyện mình. Cậu
tin là có thể được ư?
- Phải. Tại sao lại không được chứ?
- Không, cậu có thật sự tin rằng có thể được không? Cậu hãy nói với mình
tất cả những điều cậu nghĩ đi! Thế ngộ nhỡ mình vấp phải sự từ chối?...
Thậm chí, mình còn tin chắc là sẽ như thế...
- Tại sao cậu lại tin là thế? - Xtepan Arcaditr nói, mỉm cười về sự xúc động
của bạn.
- Đôi khi mình có cảm giác ấy. Nếu thế thì thật kinh khủng: cả đối với
mình, cả đối với nàng.
- Dù sao đi nữa, chuyện đó cũng chẳng có gì kinh khủng đối với một cô
thiếu nữ đâu. Tất cả các cô gái đều tự hào khi người ta đến hỏi xin cưới
mình.
- Đúng, tất cả các cô gái nhưng trừ nàng.
Xtepan Arcaditr mỉm cười. Ông biết rất rõ tình cảm Levin. Ông hiểu là đối
với chàng, các cô gái chia làm hai loại: loại thứ nhất gồm tất cả các thiếu
nữ, trừ Kitti, các cô gái đó có tất cả các nhược điểm của con người và là
những thiếu nữ rất tầm thường; loại kia thì chỉ có mình nàng: nàng không
hề có nhược điểm nào và hơn hẳn tất cả loài người.
- Khoan đã, cậu lấy nước xốt đi, - ông nói, ngăn bàn tay Levin đang đẩy đĩa
xốt ra.
Levin ngoan ngoãn lấy nước xốt nhưng không để Xtepan Arcaditr kịp ăn.
- Không, cậu nghe đã, - chàng nói, - cậu nên hiểu, đối với mình, đây là vấn
đề sinh tử. Mình chưa bao giờ nói chuyện này với ai cả. Và mình chỉ có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.