ANNA KARENINA - Trang 895

hầu phòng và người gác cửa, chàng đã bất giác nghĩ những bộ đồ vô dụng
nhưng tối cần thiết này (cứ xem vẻ sửng sốt của phu nhân và Kitty khi
chàng hỏi ướm xem có thể phiên phiến đi được không thì đủ thấy), thì ra
bằng tiền lương hai người làm công, nghĩa là khoảng ba trăm ngày lao động
từ tuần lễ Phục sinh đến ngày ăn mặn cuối cùng, ba trăm ngày làm việc cực
nhọc từ sớm tinh mơ đến tận khuya, và chàng xót ruột chi ra tờ giấy bạc
một trăm rúp. Tờ giấy bạc tiếp sau dùng để mua thức ăn cho một bữa cơm
gia đình trị giá hai mươi tám rúp, cũng nhắc nhở Levin là hai mươi tám rúp,
trị giá gần hai trăm đấu lúa mạch, mồ hôi nước mắt của bao người cắt lúa,
bó lúa, đạp lúa, xay lúa, sàng sẩy và đóng bao, mà chàng đã cho đi thật dễ
dàng. Và giờ đây, những giấy bạc đôi đi không gợi cho chàng những hình
ảnh tương tự nữa, nó biến đi như có phép ma. Chàng cũng không còn tự hỏi
những thứ mình mua bằng món tiền kia có đem lại thú vui tương xứng với
công lao động cần thiết để kiếm ra nó không. Chàng đã quên có những giá
trị tối thiểu cho một số loại lúa mì, thấp hơn thì không thể bán được. Lúa
mạch, trong bao lâu vẫn giữ giá, nay mỗi trăm lít phải bán rẻ hơn trước
trước hăm nhăm kôpêch. Thậm chí, chàng cũng không hề nghĩ là cứ cái lối
sống này thì chừng một năm sau là chàng sẽ mắc nợ: cả điều này chàng
cũng chẳng coi là quan trọng nữa. Chàng chỉ cần một điều, đó là có tiền gửi
ngân hàng, không cần biết tiền đó ở đâu ra, để luôn luôn bảo đảm có thịt
cho ngày hôm sau. Và cho đến nay, chàng vẫn có tiền ở ngân hàng. Nhưng
giờ chàng không còn tiền nữa và cũng không biết rõ sẽ lấy tiền ở đâu ra.
Chính ý nghĩ đó khiến chàng bối rối khi Kitty nói chuyện tiền nong. Nhưng
chàng không có thời giờ suy tính kĩ hơn về chuyện này. Chàng chỉ còn nghĩ
tới Katavaxov và cuộc gặp gỡ Metrov.

Chú thích:
(1) Tức Kitty.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.