ANNA KARENINA - Trang 948

Levin thở dài buồn bã. Đứa bé kháu khỉnh đó chỉ gợi cho chàng một cảm
giác ghê ghê và thương hại. Nó hoàn toàn không phải như chàng chờ đợi.
Chàng quay mặt đi khi bà Elizaveta Petrovna nói, nhưng Kitty không muốn
rời con. Nó đã ngủ trong tay mẹ.
Thốt nhiên, một tiếng cười làm chàng ngẩng đầu lên. Đó là tiếng Kitty
cười. Thằng bé đã ngậm lấy vú mẹ.
- Thôi đủ rồi! - bà Elizaveta Petrovna nói, nhưng Kitty không muốn rời
con. Nó đã ngủ trong tay mẹ.
- Bây giờ anh hãy nhìn con xem, - Kitty nói và quay đứa bé về phía Levin
để chàng nhìn được rõ. Khuôn mặt nhỏ già nua càng dúm lại và thằng bé
hắt hơi.
Levin mỉm cười cố nén những giọt nước mắt xúc động. Chàng hôn vợ và
rời khỏi căn phòng tối.
Điều chàng cảm thấy đối với cái sinh linh bé nhỏ kia hoàn toàn khác với
điều chàng chờ đợi. Cảm giác này không có gì thích thú, vui vẻ. Ngược lại,
đó là một nỗi lo lắng mới. Giờ đây chàng thấy cả một vùng con người
chàng có thể dễ dàng bị thương tổn. Và cái ý thức này lúc đầu đã giày vò
chàng ghê gớm cũng như nỗi khiếp sợ phải nhìn thấy cái sinh linh cô nhược
kia chịu đau đớn, hai cái đó mãnh liệt đến nỗi choán hết mọi thứ, khiến
chàng không nhận ra cả niềm vui phi lí lẫn niềm kiêu hãnh đã xâm chiếm
lòng chàng khi thằng bé hắt hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.