ANNA VÀ NỤ HÔN KIỂU PHÁP - Trang 185

St.Clair bật cười, không tranh cãi vì biết tôi nói đúng. Nhưng tâm trạng

của cậu thay đổi ngay khoảnh khắc nhìn thấy cầu thang. Cầu thang hình
xoắn ốc dẫn xuống khu hầm mộ rất dốc và hẹp. Sự cáu bẳn của tôi bị thay
thế bằng nỗi lo khi tôi nhìn thấy sự khiếp đảm trong mắt cậu. Tôi đã quên
chứng sợ độ cao của St.Clair.

“Cậu biết đấy… mình không thực sự muốn xem hầm mộ đâu,” tôi nói.

Cái liếc mắt của St.Clair buộc tôi im lặng. Cậu quyết tâm bám lấy bức

tường đá sần sùi và chậm chạp đi xuống. Từng bước. Từng bước. Từng
bước.
Cầu thang tuy không dài nhưng hành trình đi xuống thật sự nghẹt thở.
Sau cùng chúng tôi cũng xuống đến nơi và một nhóm du khách thiếu kiên
nhẫn đi sau nôn nóng chen lên. Tôi vội xin lỗi St.Clair – thật ngớ ngẩn mới
đưa cậu đến đây – nhưng cậu đã ngắt lời. “Hầm mộ này lớn hơn mình
nghĩ.” Giọng cậu căng thẳng và hối hả. Cậu không nhìn tôi.

Một chiêu đánh lạc hướng. Tốt. Tôi nhận được tín hiệu của cậu rồi.

“Mình vừa nghe ai đó nói rằng hầm mộ này bao quát toàn bộ phần dưới
khối kiến trúc. Mình cứ tưởng tượng ra vô số quan tài chứa đầy xương cơ,
nhưng nơi này cũng không quá tệ.”

“Chí ít cũng không có đầu lâu hoặc xương đùi.” Một tràng cười giả tạo.

Thực tế là hầm mộ sáng trưng. Dưới này tuy lạnh lẽo nhưng sạch sẽ,

thưa thớt và trắng toát. Không giống một căn hầm. Nhưng St.Clair vẫn bồn
chồn và lóng ngóng. Tôi chỉ vào một bức tượng. “Này, nhìn kìa! Có phải
Voltaire không?”

Chúng tôi di dọc hành các hành lang. Tôi ngạc nhiên bởi sự trống trãi

xung quanh. Có rất nhiều khoảng trống cho những ngôi mộ trong tương lai.
Tham quan được một lúc, St.Clair đã thư giãn trở lại, chúng tôi bàn về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.