ANNA VÀ NỤ HÔN KIỂU PHÁP - Trang 377

“Ổn sao được. Rõ ràng cậu không ổn chút nào. Đưa tay cho mình.”

St. Clair dùng dằng nhưng tôi túm chặt cánh tay cậu và chuẩn bị dắt cậu

đi xuống. “Đợi đã.” Cậu ngước lên, nuốt khan. “Mình muốn nhìn thấy đỉnh
nhà thờ.”

Tôi ném cho cậu cái nhìn mà tôi hy vọng có vẻ ngờ vực. “Chắc chứ?”

“Ừ,” cậu nói một cách cương quyết. “Mình muốn nhìn thấy đỉnh nhà

thờ.”

“Được thôi, đi nào,” tôi buông tay cậu.

St. Clair chôn chân ở đó. Tôi lại nắm tay cậu. “Đi nào.” Quãng đường đi

lên của chúng tôi chậm chạp và mệt mỏi. Cậu như đang nghiền nát ngón tay
tôi. Tôi phải cảm ơn trời đất vì không có ai đi sau hai đứa. “Gần đến rồi.
Cậu làm rất tốt.”

“Dẹp. Đi.”

Tôi nên đẩy cậu xuống mới phải.

Cuối cùng, chúng tôi đã lên đến đỉnh. Tôi thả tay St. Clair ra và cậu đổ

sụp xuống nền đất. Tôi cho cậu vài phút. “Không sao chứ?”

“Ừm,” cậu khổ sở nói.

Tôi không biết mình nên làm gì. Tôi bị mắc kẹt trên một mái nhà bé xíu

giữa trung tâm Paris với người bạn thân nhất bị chứng sợ độ cao và dường
như đang giận tôi. Tôi không biết vì sao cậu lại lên đây. Tôi ngồi một chỗ,
dán mắt vào những con thuyền và hỏi lần thứ ba. “Cậu đang làm gì ở đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.