ANNABELLE NGƯỜI PHỤ NỮ TUYỆT VỜI - Trang 135

Nàng cười, gật đầu, nắng mai lấp lánh trên đầu họ. Nàng đội mũ nhưng
không đeo mạng, anh có thể nhìn vào đôi mắt xanh của nàng.

- Phải, nhưng tôi không ở lâu, - nàng đáp. Anh rất ngạc nhiên trước câu trả
lời của nàng. Bây giờ không ai đến Paris trong một thời gian ngắn. Vì ở đấy
có thể gặp nhiều nguy hiểm, nên không ai đến đấy để nghỉ lễ ngắn ngủi.

- Cô sẽ quay về à?

- Không, tôi không về. Tôi hy vọng sẽ được làm việc tại một bệnh viện ở
phía bắc Paris, cách mặt trận quãng ba mươi dặm.

- Cô thật can đảm, - anh ta đáp, vẻ mặt kinh ngạc. Nàng còn quá trẻ và đẹp,
anh không thích nghĩ đến chuyện nàng có vẻ bị kích thích khi nghĩ đến
chuyện đến đấy. Việc này đã nói lên lý do tại sao nàng đọc sách về y học
khi anh ghé vào thăm. - Cô có được bình yên ở đấy không? - Anh ta hỏi, vẻ
lo lắng. Nàng cười.

- Đủ sức bình yên. - Nàng muốn ra mặt trận để phục vụ, nhưng họ cho nàng
biết rằng chỉ có nhân viên quân sự được huấn luyện trong ngành y mới
được ra đấy. Bệnh viện được thiết lập trong tu viện Abbaye de Royaumont
ở vùng Asnière-sur-Oisie, có lẽ họ sẽ nhận nàng vào làm việc ở đấy.

- Cô sẽ đến đấy ngay hôm nay à? - Anh ta hỏi với vẻ rất quan tâm. Nàng lắc
đầu.

- Chắc đêm nay tôi phải ở lại Paris, tìm phương tiện để ngày mai đến đấy. -
Bệnh viện ấy ở phía Bắc Paris, cách hai mươi dặm, nàng không biết phải
dùng phương tiện gì để đến đó.

- Cô đi một mình đến đó thật quá can đảm, - anh ta nói với vẻ khâm phục,
lòng nghĩ rằng nàng, người sống trong cảnh giàu sang, sung sướng, không
quen với cảnh thân tự lập thân như thế này. Nhưng bây giờ nàng không còn
sự lựa chọn nào khác, Annabelle nghĩ rằng đây là sự khởi đầu mới mẻ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.