ANNABELLE NGƯỜI PHỤ NỮ TUYỆT VỜI - Trang 137

sủa, đầy ánh nắng mặt trời, nhìn ra khu vườn của khách sạn. Ngoài vườn,
ghế ngồi xếp quanh bàn, một vài người đang ăn. Nàng hỏi người nhân viên
phương tiện để đến Asnières vào ngày hôm sau. Nàng muốn biết có thể tìm
xe hơi và tài xế lái xe không. Nàng nói tiếng Pháp rất lưu loát. Nàng đã học
tiếng Pháp với người gia sư, đây là một phần trong sự giáo dục của tầng lớp
thượng lưu, nhưng nhờ thế mà bây giờ nàng đem ra sử dụng rất hữu ích.

- Tại sao cô muốn đến đấy? - Ông ta cau mày khó chịu, hỏi nàng. Theo ông
thì nơi ấy rất gần mặt trận, nhưng đối với nàng thì không. Nàng cố đề nghị
một cách tế nhị, không cục cằn, rằng nàng sẽ trả tiền hậu hĩnh cho tài xế để
anh ta chỉ lái đi một vòng, miễn là bệnh viện cho nàng ở lại. Nàng chưa biết
họ có cho không, nhưng nàng hy vọng, vì nàng có lá thư giới thiệu của vị
bác sĩ ở Ellis Island trong ví.

- Tôi đến tu viện Abbey ở Asnières, - nàng đáp.

- Đấy không còn là tu viện nữa, - ông ta nói, - mà là một bệnh viện do một
phụ nữ quản lý.

- Tôi biết, - nàng cười. - Vì thế mà tôi đến đấy.

- Cô là y tá à? - Nàng lắc đầu. Ông ta không thể không nghĩ rằng y tá mà lại
đến ở trong khách sạn sang trọng như thế này, nhưng cho dù nàng mặc áo
quần xuyềnh xoàng, trông nàng cũng có vẻ quí phái sang trọng.

- Không, tôi chỉ là người làm bên ngành y, người ta cần tôi làm gì, tôi làm
nấy, - nàng khiêm nhường đáp. Ông ta có vẻ kinh ngạc, nhìn nàng và cười.

- Cô đến đấy để giúp các thương binh trong bệnh viện phải không? - Lần
này nàng gật đầu ngay. Tối đó ông ta đem bữa ăn tối đến phòng cho nàng,
với chai rượu vang mà ông để dành cho mình. - Cô là một phụ nữ kỳ diệu, -
ông nói khi gặp lại nàng.

- Cám ơn ông, - nàng đáp nho nhỏ. Nàng nghĩ rằng mọi người ở New York

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.