ANNABELLE NGƯỜI PHỤ NỮ TUYỆT VỜI - Trang 178

quân phục của anh ta, nàng biết anh ta là trung úy, và nghe giọng anh ta,
nàng biết anh thuộc con nhà quí tộc. Mặc dù say nhưng trông anh ta không
có vẻ nhếch nhác luộm thuộm như nhiều người khác và khi nhìn nàng, anh
ta lảo đảo.

- Tôi không muốn về trại, - anh ta đáp với vẻ ương ngạnh, - tôi muốn về
nhà với cô. Chúng ta ghé vào đâu uống một ly nhé, cô nghĩ sao? Cô làm
nghề gì? Y tá phải không? - Anh ta hỏi nàng với vẻ cao ngạo và chăm chú
nhìn nàng.

- Tôi là y sĩ và ông phải cần người giúp đỡ, nếu không ông sẽ nằm xuống
đâu đó thôi. - Anh ta có vẻ như sắp ngã quỵ.

- Ý kiến tuyệt vời quá. Tôi nghĩ chúng ta cùng nằm với nhau.

- Tôi không chấp nhận ý kiến ấy. - Nàng nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng, lòng
phân vân không biết có nên bỏ đi và để mặc anh ta hay không. Trên đường
không còn ai hết, nhưng nàng không xa trại mình ở lắm. Giờ này hẳn mọi
người đã về nhà nghỉ đêm, ngoại trừ những người làm ca khuya, sẽ lái xe
cứu thương hay làm việc trong các phòng bệnh.

- Cô cho mình là ai vậy? - Anh ta hỏi, vừa loạng choạng bước tới để nắm
lấy nàng, nhưng nàng lùi lại. Anh ta lảo đảo gần ngã, liền cố gượng dậy với
vẻ tức tối. - Cô là đồ bỏ, cô biết rồi chứ, - anh ta nói tiếp, bỗng nhiên có vẻ
đáng ghét. - Bố tao là bá tước Winshire. Tao là Lord Harry Winshire. Tao là
huân tước, - anh ta vênh váo nói, nhưng giọng lè nhè.

- Rất hân hạnh được biết ông, thưa ông, - nàng lễ phép đáp. - Nhưng ông
nên về trại ngay kẻo bị hoạn nạn đấy. Tôi cũng về trại đây. Xin chào.

- Đồ chó! - Y thốt lên.

Nàng đi qua y để về. Cuộc trao đổi thế là quá lâu rồi, nàng không muốn nán
lại. Y đã say oắt, bị rượu trong người hành hạ làm cho mất trí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.