ANNABELLE NGƯỜI PHỤ NỮ TUYỆT VỜI - Trang 176

Nghe hỏi, nàng cười. Anh ta nói giọng Boston và nàng phải công nhận rằng
nghe giọng ấy rất thú vị. Bỗng nàng cảm thấy như ở nhà. - Tôi đến đây hai
năm rồi, - nàng cười đáp. - Các anh đến quá trễ.

- Đúng là chúng tôi đến quá trễ. Chúng tôi sẽ đẩy bọn Krauts về nước.
Chúng đáng đời phải thế. - Anh ta có vẻ rất tốt; đa số người Boston đều đến
từ Alien và nghe anh ta nói, bỗng nàng nhớ những lần đến Boston và những
mùa hè ở Newport. Nàng cảm thấy nhớ quê hương, lần đầu hay lần hai
trong vòng hai mươi tháng. Nàng không nhớ lần cuối cùng nàng nhớ nhà là
khi nào.

- Cô người ở đâu? - Anh ta hỏi, trong khi một người bạn của anh ta nói
chuyện với người tài xế xe cứu thương ở phía bên kia cửa xe tải, nhưng cả
hai đều nghĩ rằng họ phải ra về. Đứng nói chuyện với họ như thế này là
không phải, vì phía sau xe có người đã chết, mặc dù do kẻ thù tạo nên. Có
lúc, người ta không còn xúc động trước tội ác của chiến tranh như trước
nữa.

- New York, - Annabelle đáp một cách thản nhiên.

- Tôi ở Boston, - anh ta nói, và nàng ngửi thấy mùi rượu qua hơi thở anh.
Ngay khi họ rời khỏi doanh trại, hầu hết binh lính đều đi uống rượu. Họ có
lý do để uống. Họ uống và đuổi theo con gái, bất kỳ cô nào họ gặp trên
đường.

- Nghe giọng anh thì biết, - nàng đáp, rồi ra dấu cho đồng nghiệp lái xe đi. -
Chúc may mắn, - nàng nói với anh ta và chào những người khác.

- Cám ơn, tôi cũng chúc cô may mắn, - anh ta nói rồi lùi lại để cho xe chạy
về bệnh viện. Nàng cảm thấy nhớ quê hương một cách kỳ lạ, chưa bao giờ
nàng nhớ như thế. Nàng nhớ những gì quen thuộc mà từ lâu nàng không
thấy, hay không để cho mình nghĩ đến trong hai năm qua. Nàng thở dài khi
hai người đem xác chết nằm trên cáng vào nhà xác. Anh ta sẽ được chôn
trên đồi với rất nhiều người khác, rồi báo cho gia đình biết. Họ không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.