ANNABELLE NGƯỜI PHỤ NỮ TUYỆT VỜI - Trang 247

Họ nói chuyện một lát rồi ra vườn chơi và một lát sau, người chăm sóc
ngựa xuất hiện, dẫn Consuelo ngồi trên lưng con ngựa nhỏ. Cô bé trông rất
sung sướng. Rõ ràng bé đang được hạnh phúc, nhờ mới tìm ra bà nội. Lady
Winshire hỏi Annabelle có muốn cưỡi ngựa không. Nàng đáp từ lâu không
cưỡi ngựa, nhưng sáng mai nàng có thể cưỡi chơi. Từ khi rời khỏi Hoa Kỳ,
nàng từ giã cuộc sống sa hoa sung túc. Annabelle nghĩ rằng cưỡi ngựa lại
chắc sẽ rất vui. Khi còn nhỏ, nàng thường cưỡi ngựa, nhất là trong các kỳ
nghỉ hè ở Newport.

Sau khi Consuelo và người giữ ngựa đã về chuồng ngựa, Annabelle nói
rằng nàng đang tính đến chuyện bán ngôi nhà ở Newport.

- Tại sao cô bán nó đi? - Bà già hỏi, vẻ bất bình. Cô nói ngôi nhà ấy gia
đình cô đã ở nhiều thế hệ rồi. Nếu ngôi nhà ấy là di sản của tổ tiên để lại, thì
cô nên giữ lấy nó, không nên bán đi.

- Chắc tôi sẽ không về lại quê nhà. Tôi đi đã mười năm rồi. Ngôi nhà để
trống, không ai ở, chỉ có năm gia nhân ở thôi.

- Cô phải về chứ, - Lady Winshire cương quyết nói. - Đấy cũng sẽ là tài sản
của Consuelo. Nó có quyền thừa hưởng từ cô, từ chúng tôi, đấy là quyền
thừa kế của nó, ngày nào đó tất cả sẽ là của nó. Như là quyền của cô vậy. -
Annabelle nghĩ rằng, dĩ nhiên họ sẽ không được thừa hưởng tài sản của
Harry, nhưng nàng không nói ra ý ấy với mẹ của y. Bà thừa biết thế, nên bà
nói tiếp: - Cô không thể chối bỏ cương vị ấy được. Consuelo sẽ biết hết mọi
việc. Rồi đến lúc nào đấy, cô sẽ đưa nó về thăm quê chứ.

- Chuyện ấy đối với tôi chấm hết rồi, - Annabelle nói, vẻ ương ngạnh. Bà
Winshire lắc đầu.

- Đối với nó, bây giờ mới bắt đầu cuộc đời. Nó cần Paris rất nhiều, như cô
vậy. Nó cần lịch sử của chúng ta hòa trộn nhau để tạo cho nó một bó hoa
thơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.