ANNABELLE NGƯỜI PHỤ NỮ TUYỆT VỜI - Trang 276

Tôi ở lại Cape Cod. Hè nào tôi cũng cố về đấy. Ở đấy nhắc tôi nhớ lại thời
thơ ấu của mình.

- Đây là lần đi thăm quê mẹ đầu tiên của con gái tôi.

- Cô bé có thích không?

- Nó rất thích. Nó muốn hè nào cũng đến đấy. - Mười năm tôi mới về lại
đây.

- Về Newport à? - Ông không ngạc nhiên về điều này.

- Về Mỹ. - Quả đúng như vậy.

- Thế thì quá lâu rồi! - Ông ta cao, có vẻ gầy, tóc muối tiêu, mắt nâu hiền từ,
và có khuôn mặt rắn rỏi, tuổi chừng trên bốn mươi một chút. Ông ta trông
thông minh chứ không đẹp, mặc dù bề ngoài có nét rất duyên. - Chắc bà bận
công việc nên phải ở xa lâu ngày. Hay bực tức cái gì? - Ông ta nói thêm,
giọng lưỡi của nhà báo. Nàng cười.

- Không bực tức gì hết, mà chỉ ngán thôi. Tôi lập nghiệp ở Pháp. Tôi sang
đấy để làm tình nguyện viên ngoài mặt trận, trong bệnh viện và không trở
về. Tôi nghĩ là tôi không nhớ quê hương. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng, về
thăm lại quê hương, chỉ cho con gái thấy những nơi có nhiều kỷ niệm của
mình, rất tuyệt!

- Bà là góa phụ à? - Ông ta hỏi. Việc này rất dễ đoán, vì Consuelo nói bố bé
đã mất và bé đã bảy tuổi. Annabelle định gật đầu, nhưng rồi nàng dừng lại.
Nàng đã ngán cảnh nói dối, nhất là nói dối với những người không thân
quen, để che chở cho người khác, thậm chí còn để cho người ta khỏi có ác
cảm với mình.

- Bị chồng ly dị. - Nàng đáp và ông ta không có phản ứng gì, nhưng có vẻ
ngạc nhiên. Đối với một số người, việc này làm cho họ hốt hoảng, lo sợ.
Nhưng ông ta có vẻ không quan tâm đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.