ANNE DƯỚI MÁI NHÀ BÊN ÁNH LỬA - Trang 129

‘Giờ mình đến đây rồi thôi thì cứ chạy lại Bên ánh Lửa mà nhờ cô bác sĩ
Blythe viết hộ một kiếu phó cho Anthony.’”

“Là cáo phó phải không?” Anne ngây ra hỏi.

“Đúng rồi... mấy thứ họ đưa lên báo về người đã khuất, cô biết đấy,” bà

Anthony giải thích. “Tôi muốn Anthony phải có một cái thật hay... cái gì
khác lạ cơ. Cô viết lách này kia, phải không?”

“Thỉnh thoảng tôi cũng viết truyện,” Anne thừa nhận. “Nhưng một người

mẹ bận rộn thì không có nhiều thời gian cho chuyện đó. Tôi cũng từng có
những ước mơ tuyệt vời nhưng giờ tôi e mình sẽ không bao giờ có tên trong
cuốn Danh nhân nữa, bà Mitchell ạ. Cả đời tôi chưa bao giờ viết cáo phó.”

“Ồ, viết kiếu phó thì có khó gì đâu. Chú Charlie Bates già ở vùng chúng

tôi viết hầu hết kiếu phó cho Nam Glen, nhưng ông ấy không có tí chất thơ
nào mà tôi thì đã quyết là phải có một bài thơ cho Anthony. Trời ơi, ông ấy
luôn mê thơ ca. Tuần trước tôi lên nghe cô phát biểu về băng bó tại Viện
Glen và nghĩ bụng, ‘Ai mà ăn nói lưu loát được vậy thì chắc là biết viết một
kiếu phó thật nên thơ.’ Cô sẽ viết giùm tôi, phải không cô Blythe? Anthony
sẽ thích lắm. Ông ấy luôn ngưỡng mộ cô. Có lần nhà tôi nói cô mà bước
vào một căn phòng thì sẽ khiến hết thảy những người đàn bà kia trông ‘tầm
thường và không có gì nổi bật’. Thỉnh thoảng ông ấy cũng nói chuyện thi
phú thật đấy nhưng không có ý gì đâu. Tôi đọc nhiều kiếu phó lắm... tôi có
một cuốn album lớn đầy cả kiếu phó... nhưng tôi thấy hình như ông nhà tôi
không thích bài nào cả. Ông ấy thường cười cợt chúng lắm. Rồi cũng đến
lúc phải viết một cái. Ông ấy chết đã hai tháng rồi. Nhà tôi chết chậm
nhưng không đau đớn gì. Chết vào mùa xuân thì thật bất tiện, cô Blythe ạ,
nhưng tôi cũng đã cố. Tôi nghĩ nếu nhờ ai khác viết kiếu phó cho Anthony
thì chú Charlie sẽ nổi giận đùng đùng nhưng tôi không cần biết. Chú
Charlie chữ nghĩa lưu loát lắm nhưng ông ta và Anthony chưa lúc nào tâm
đầu ý hợp gì mấy nên nói tóm lại thì tôi sẽ không nhờ ông ta viết kiếu phó
cho Anthony. Tôi làm vợ Anthony... người vợ chung thủy đằm thắm được
ba mươi lăm năm... ba mươi lăm năm, cô Blythe ạ,”... như thể sợ Anne nghĩ
chỉ mới ba mươi tư... “và bằng mọi giá tôi nhất định phải kiếm một kiếu
phó nào ông nhà tôi sẽ thích. Đó là điều con gái Seraphine nói với tôi - con
bé lấy chồng ở Lowbridge, cô biết đấy... Seraphine, một cái tên đẹp phải
không?... tôi lấy tên đó từ một tấm bia. Anthony không thích... ông ấy muốn
gọi con bé là Judith theo tên mẹ ông. Nhưng tôi nói nó quá trịnh trọng nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.