ANNE DƯỚI MÁI NHÀ BÊN ÁNH LỬA - Trang 130

ông ấy nhượng bộ thật độ lượng. Nhà tôi không giỏi tranh cãi... dù ông ấy
luôn gọi nó là Seraph... tôi nói đến đâu rồi ấy nhỉ?”

“Con gái bà đã nói...”

“Ồ, phải rồi, Seraphine nói với tôi, ‘Mẹ ơi, cái gì khác dù mẹ có hay

không có cũng được, nhưng hãy làm một kiếu phó thật hay cho bố.’ Hai bố
con nó bao giờ cũng gắn bó lắm, dù đôi lúc ông ấy cũng chế giễu nó, cũng
như với tôi. Nào, cô sẽ viết chứ, cô Blythe?”

“Thật tình tôi không được biết nhiều về chồng bà, bà Mitchell.”

“Ồ, tôi kể mọi thứ về ông ấy cho cô nghe được mà... trừ phi cô muốn biết

màu mắt ông ấy. Cô biết không, cô Blythe, sau đám tang khi Seraphine và
tôi đang bàn chuyện thì tôi chịu không biết mắt ông ấy màu gì, sau ba mươi
lăm năm chung sống. Thôi thì dù sao chúng cũng khá là dịu dàng và mơ
mộng. Ngày ông ấy làm quen tôi đôi mắt ấy từng trông van lơn lắm. Ông ấy
vất vả lắm mới cưới được tôi, cô Blythe à. Ông ấy cuồng si tôi nhiều năm
trời. Hồi ấy tôi kênh kiệu lắm và muốn kén cá chọn canh. Nếu cô thiếu chất
liệu để viết thì chuyện đời tôi ly kỳ lắm, cô Blythe ạ. Ôi, thôi, thời ấy qua
rồi. Tôi có cả khối người theo đuổi. Nhưng họ cứ đến rồi đi... còn Anthony
thì cứ đến thôi. Ông ấy cũng khá ưa nhìn nữa... một người đàn ông dáng vẻ
gọn gàng đẹp đẽ làm sao. Tôi không bao giờ chịu được đàn ông béo lùn...
mà nhà tôi còn cao hơn tôi một hai bậc... tôi sẽ chẳng bao giờ phủ nhận điều
đó đâu. ‘Con mà cưới người nhà Mitchell thì người nhà Plummer sẽ lên
được một bậc đấy,’ mẹ tôi nói... tôi người nhà Plummer, cô Blythe ạ... con
gái của John A. Plummer. Ông ấy ca tụng tôi bằng những lời lãng mạn đẹp
đẽ quá chừng, cô Blythe ạ. Có lần nhà tôi nói tôi có vẻ duyên dáng siêu
phàm của ánh trăng. Tôi biết thế nghĩa là một thứ gì đó rất đẹp đẽ dù tôi
không biết ‘siêu phàm’ nghĩa là gì. Tôi cứ tính tra từ điển mà rồi cũng chưa
làm được. Dù sao thì, cuối cùng tôi cũng hứa danh dự rằng tôi sẽ là cô dâu
của ông ấy. Nghĩa là... ý tôi là tôi nói tôi sẽ lấy ông ấy. Ôi trời, tôi ước gì cô
thấy tôi mặc áo cưới, cô Blythe. Ai cũng khen tôi là người đẹp. Mảnh dẻ
như cá hồi, mái tóc óng như vàng ròng, nước da thì tuyệt đẹp. A, thời gian
làm chúng ta đổi thay khủng khiếp. Cô vẫn chưa đến độ đó đâu, cô Blythe.
Cô vẫn còn xinh xắn thật đấy... lại còn là một phụ nữ có học thức cao nữa.
Ôi, nào ai cũng được thông minh... phải có người lo nấu nướng nữa chứ.
Chiếc váy cô mặc đẹp thật đấy, cô Blythe. Tôi để ý thấy cô không bao giờ
mặc đồ đen... cô đúng đấy... chẳng mấy chốc rồi cô sẽ phải mặc thôi. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.