ANNE DƯỚI MÁI NHÀ BÊN ÁNH LỬA - Trang 34

Chương 6

“Sao cả nhà lại đèn đuốc sáng trưng thế này?” Anne kêu lên khi cô và

Gilbert rẽ vào cổng lúc mười một giờ “Chắc vừa có khách tới.”

Nhưng khi Anne vội vào nhà thì chẳng thấy khách đâu. Cũng chẳng thấy

ai khác cả. Đèn sáng trong bếp... trong phòng khách... trong thư viện...
trong phòng ăn... trong phòng của Susan và hành lang trên lầu... nhưng
chẳng thấy bóng dáng ai ở đó.

“Anh nghĩ sao,” Anne cất lời... nhưng tiếng điện thoại reo đã cắt ngang.

Gilbert nghe máy... lắng nghe một lát... thốt lên một tiếng kinh hoàng... rồi
chạy vụt đi mà không nhìn Anne được một cái. Rõ ràng một chuyện gì đó
đáng sợ đã xảy ra nên không thể phí thời gian giải thích.

Anne đã quen với chuyện này... như vợ của một người ngồi trực bên sự

sống và cái chết phải vậy. Nhún vai bình thản cô cởi mũ và áo khoác. Cô
cảm thấy hơi bực Susan, quả thật không nên ra ngoài mà để đèn sáng
choang và cửa nẻo mở toang cả như vậy.

“Cô bác sĩ... thân yêu,” một giọng không thể nào là của Susan... nhưng lại

đúng là của bà cất lên.

Anne nhìn sững Susan. Một Susan như thế đấy... đầu trần không đội mũ...

mái tóc bạc dính đầy cọng cỏ khô. Chiếc váy in hoa lấm lem đổi màu khủng
khiếp. Còn mặt bà kìa!

“Susan! Có chuyện gì vậy? Susan!”

“Bé Jem biến mất rồi.”

“Biến mất ư!”. Anne ngây nhìn ngớ ngẩn. “Ý cô là sao? Sao mà thằng bé

biến mất được!”

“Đúng vậy đấy,” Susan hổn hà hổn hển, hai bàn tay vặn xoắn lấy nhau.

“Khi tôi xuống Glen thì thằng bé đang ngồi trên bậc thềm cửa hông. Tôi về
trước khi trời tối... thì nó đã không còn ở đó. Mới đầu... tôi không sợ...
nhưng tôi tìm không thấy nó đâu cả. Tôi đã lục tìm từng phòng khắp nhà,
nó có nói sẽ bỏ nhà đi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.