ANNE DƯỚI MÁI NHÀ BÊN ÁNH LỬA - Trang 66

Cùng những chiếc lá rơi, Rebecca Dew đến thăm Bên ánh Lửa như đã hứa

nhiều năm rồi. Chị đến ở một tuần nhưng bị thuyết phục ở lại hai... không ai
tha thiết mong điều đó hơn Susan. Dường như vừa gặp nhau Susan và
Rebecca Dew đã nhận ra mình là bạn tri âm tri kỷ... có lẽ vì cả hai đều quý
mến Anne... có lẽ vì cả hai đều ghét bà Mary Maria.

Có một buổi chiều trong căn bếp khi mưa tí tách trên lá ngoài kia còn gió

hú quanh các mái hiên và góc nhà Bên ánh Lửa, Susan trút hết mọi buồn
phiền cho Rebecca Dew và nhận về sự đồng cảm sâu sắc. Vợ chồng bác sĩ
đã ra ngoài thăm bạn bè, bầy trẻ đều được ấm áp trên giường và may là bà
cô Mary Maria nhức đầu nên đã đi khuất mắt rồi... “cứ như thể một vòng sắt
quanh não,” bà rên xiết.

“Bất cứ ai,” Rebecca Dew nhận xét, mở cửa lò hâm rồi thoải mái đặt hai

bàn chân vào trong, “ăn nhiều cá thu chiên trong bữa tối như bà đó cũng
đáng bị nhức đầu. Tôi không chối có ăn phần mình... vì phải nói là, cô
Baker ạ tôi chưa thấy ai chiên cá thu được như cô... nhưng tôi đâu có ăn
những bốn miếng.”

“Cô Dew thân mến ơi,” Susan sốt sắng nói, để đồ đan xuống và khẩn

khoản nhìn vào đôi mắt đen nhỏ xíu của Rebecca, “trong thời gian ở đây cô
đã được thấy đôi chút Mary Maria Blythe là sao rồi đó. Nhưng cô chưa biết
được phân nửa... à không, chưa được một phần tư. Cô Dew thân mến ơi, tôi
cảm thấy mình có thể tin cậy cô. Tôi mở lòng với cô chuyện tuyệt đối bí
mật có được không?”

“Được chứ, cô Baker.”

“Bà đó đến đây hồi tháng Sáu nhưng tôi nghĩ bà ta định ở lại đây tới hết

đời. Trong nhà này ai cũng ghét bà ta... ngay cả cậu bác sĩ giờ cũng không
ưa bà ta, dù cậu ấy vẫn đang che giấu điều đó. Nhưng cậu ấy rất hết lòng vì
dòng họ nên luôn nhắc nhở rằng không được để em họ của bố cậu cảm thấy
mình không được tiếp đón niềm nở trong nhà này. Tôi đã năn nỉ,” Susan
nói, giọng điệu như ngụ ý bà đã quỳ xuống mà năn nỉ, “tôi đã năn nỉ cô bác
sĩ có lập trường dứt khoát mà nói Mary Maria Blythe phải đi đi. Nhưng cô
bác sĩ lại quá từ tâm... nên vậy là chúng tôi vô vọng, cô Dew ạ... hoàn toàn
vô vọng.”

“Tôi ước gì tôi được xử lý bà ta,” Rebecca Dew nói, chính chị cũng khá

đau điếng vì một số câu của bà cô Mary Maria. “Tôi cũng biết như ai, cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.