ANTHEM BÀI CA CHO TÔI (BÀI CA TƯ TƯỞNG) - Trang 13

Chương 1

Thực là tội lỗi lắm khi viết ra những điều này. Thực là tội lỗi lắm khi

suy nghĩ về những từ mà không ai nghĩ, rồi viết chúng lên những tờ giấy mà
không ai định đọc. Điều đó xấu xa và vô đạo. Điều đó giống như thể chúng
ta nói một mình, không với ai cả mà là với chính chúng ta. Và chúng ta biết
rõ là không điều phạm giới nào ghê gớm hơn là làm việc hay suy nghĩ một
mình. Chúng ta đang phạm luật. Luật nói rằng không ai được viết trừ khi
được Hội đồng Nghề nghiệp ra lệnh. Cầu xin chúng ta được tha thứ!

Nhưng đây không phải là tội lỗi duy nhất của chúng ta. Chúng ta đã

phạm một tội ghê gớm hơn, và do vậy mà nó không có tên. Hình phạt nào
sẽ giáng xuống nếu như việc này bị phát hiện chúng ta không hề biết, vì
chưa hề xảy ra một tội phạm nào như thế trong ký ức con người; và chưa có
luật nào nói về nó.

Ở đây tối lắm. Ngọn nến vẫn tĩnh tại trong không. Chẳng có gì chuyển

động trong đường hầm này ngoài đôi tay ta đang lướt trên trang giấy.
Chúng ta đang ở đây, một mình, dưới lòng đất. Đó là một từ đáng sợ, một
mình. Luật có nói rằng, không ai trong thế giới loài người được ở một mình,
bất cứ ở đâu và khi nào, bởi vì đó là một điều phạm giới ghê gớm và là căn
nguyên của mọi điều xấu xa. Thế nhưng chúng ta đã phạm nhiều luật rồi.
Và giờ đây không có gì khác ngoài cơ thể độc nhất của chúng ta, và quả là
kỳ lạ khi được trông thấy chỉ một đôi chân duỗi dài trên mặt đất, và trên
vách tường trước mặt chúng ta chỉ có một cái bóng của cái đầu mình.

Mấy vách tường nứt nẻ, và nước lặng lẽ chảy gợn dòng trên đó, đen

ngòm và đặc kẹo như máu. Chúng ta đã lấy trộm đèn cầy trong tủ kho ở
Nha Quét Đường. Nếu việc này bị phát hiện chúng ta có thể bị phạt tới
mười năm tù trong Lầu Trừng Giới. Nhưng nào có đáng kể gì. Điều đáng kể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.