ANTHEM BÀI CA CHO TÔI (BÀI CA TƯ TƯỞNG) - Trang 61

Chương 8

Một ngày như thế vừa qua đi, ngày đầu tiên chúng ta ở trong rừng sâu.

Chúng ta thức giấc khi một tia nắng rọi xéo ngang mặt. Những định

nhảy chồm lên, như đã từng nhảy vào mỗi bình minh trước kia trong đời
chúng ta, nhưng đột nhiên chúng ta nhớ ra là không hề có tiếng chuông nào
rung, không hề có tiếng chuông rung ở bất cứ đâu quanh chúng ta nữa. Nằm
ngửa người, chúng ta giang rộng đôi tay, ngắm bầu trời trên cao. Những
chiếc lá viền bạc run rẩy gờn gợn như một giòng lục giang lóng lánh trên
ấy.

Chúng ta không muốn nhúc nhích. Rồi bỗng chợt nhận ra là mình có thể

nằm bao lâu tùy thích chúng ta bèn bật cười với ý nghĩ ấy. Chúng ta cũng có
thể ngồi dậy, chạy, nhảy, hay té ngã lần nữa. Còn đang nghĩ là những ý nghĩ
kiểu này thực chẳng có chút lý nào, thì cả thân hình chúng ta đã chồm bật
dậy trước khi chúng ta kịp nhận ra. Đôi cánh tay chúng ta duỗi dài theo ý
nguyện của chính chúng, rồi cả người chúng ta xoay mòng mòng cho tới
khi nó tạo ra một luồng gió thổi luồn vào đám là cây trong mấy bụi rậm.
Rồi đôi tay chúng ta chụp lấy một nhành cây, chúng ta đu người trên đó với
không mục đích nào khác hơn là để xem thân hình mình mạnh tới đâu.
Nhánh cây oằn gãy khiến chúng ta rơi xuống thảm rêu xốp êm như nệm.
Thế là cả thân người chúng ta, không còn cảm giác gì nữa, cứ lăn tròn lăn
tròn trên thảm rêu, lá khô vương vào tóc, và áo quần, dính cả vào mặt chúng
ta. Rồi đương không chúng ta nghe tiếng mình cười lớn, thật giòn, thật lớn,
như thể trong chúng ta không còn năng lượng gì khác hơn ngoài năng lượng
cười.

Rồi chúng ta nhặt chiếc hộp thủy tinh lên, đi sâu mãi vào rừng. Chúng

ta cứ đi mãi, đi mãi, cắt ngang những nhành cây, như thể chúng ta đang bơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.