ANTHEM BÀI CA CHO TÔI (BÀI CA TƯ TƯỞNG) - Trang 64

Chương 9

Chúng ta đã không ghi chép gì trong nhiều ngày nay. Chúng ta không

muốn nói. Vì chúng ta không cần tới từ ngữ để nhớ những gì đã xảy ra cho
mình.

Vào ngày thứ nhì ở trong rừng, chúng ta nghe có tiếng chân sau lưng.

Nấp vào bụi cây, chúng ta chờ xem. Những bước chân nghe càng lúc càng
gần. Rồi chúng ta trông thấy những nếp áo đồng phục màu trắng giữa đám
cây, rồi chúng ta thấy một giòng vàng tung tẩy trên đó.

Chồm ra phía trước, chúng ta chạy về phía đó, để rồi đứng sững lại.

Kim Nhân.

Họ nhìn thấy chúng ta, và hai bàn tay nắm chặt như để kéo đôi cánh tay

xuống khi thân hình họ đang nhẹ lắc. Và họ không nói nên lời.

Chúng ta không dám chạy tới quá gần. Giọng run run, chúng ta hỏi:

"Làm sao ngươi tới được đây, hả Kim Nhân?"

Nhưng họ chỉ thì thầm:

"Chúng ta đã tìm thấy ngươi…"

"Sao ngươi ở trong rừng này?" chúng ta hỏi.

Ngẩng cao đầu, họ đáp, với niềm kiêu hãnh lớn lao:

"Chúng ta theo dấu ngươi."

Thế là chúng ta không thể nói được gì, và họ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.