ANTHEM BÀI CA CHO TÔI (BÀI CA TƯ TƯỞNG) - Trang 66

Chúng ta cùng nhau đứng đó một lúc lâu. Và chúng ta thấy kinh sợ làm

sao khi nhận ra rằng mình đã sống trong hai mươi mốt năm qua mà chưa hề
được biết con người có thể được tận hưởng niềm hoan lạc là như thế nào.

Rồi chúng ta nói:

"Người thương quý nhất đời của chúng ta. Đừng sợ gì hết về rừng.

Không hề có hiểm nguy trong niềm cô độc. Chúng ta chẳng cần gì ở các
người đồng chí của mình nữa. Hãy quên hết những cái tốt của họ, và những
điều xấu của chúng ta, hãy quên hết tất thảy mọi điều trừ một thực tế là
chúng ta đang ở bên nhau và rằng giữa chúng ta đang được gắn kết với
nhau bởi niềm hoan lạc. Hãy đưa tay đây cho ta. Và nhìn ra phía trước. Đó
là thế giới của riêng chúng ta đó Kim Nhân, một thế giới lạ lẫm và chúng ta
không biết gì về nó, nhưng là thế giới của riêng chúng ta."

Rồi chúng ta cùng bước vào rừng, tay họ nằm trong tay chúng ta.

Và đêm đó chúng ta đã được biết rằng được ôm giữ một cơ thể phụ nữ

trong cánh tay mình không hề xấu xa, cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, mà là
một niềm hạnh phúc ngất ngây mà loài giống con người đã được ban tặng
tự bao giờ.

Chúng ta đi trong nhiều ngày nữa. Khu rừng có vẻ như rộng lớn đến vô

cùng, mà chúng ta cũng chẳng hề tìm kiếm nơi tận cùng của nó. Nhưng cứ
mỗi ngày được thêm vào trong chuỗi ngày ngăn cách giữa chúng ta với
thành phố lại giống như được thêm một lời chúc phúc.

Chúng ta làm một cái cung với rất nhiều tên. Chúng ta có thể giết nhiều

chim hơn cả lượng thức ăn cần có, chúng ta cũng kiếm được nước, và trái
cây trong rừng. Khi đêm đến, chúng ta chọn một nơi quang đãng trống trải
rồi lập một vòng lửa xung quanh. Hai chúng ta ngủ giữa vòng lửa ấy, và thú
dữ trong rừng không dám tấn công. Chúng ta có thế nhìn thấy những đôi
mắt của chúng, xanh lập lòe như những hòn than đang cháy, nhìn chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.