ANTHEM BÀI CA CHO TÔI (BÀI CA TƯ TƯỞNG) - Trang 70

Chương 10

Chúng ta đang ngồi viết bên một chiếc bàn, viết trên thứ giấy đã được

làm từ hàng ngàn năm trước. Ánh đèn mờ tối khiến chúng ta không thể
trông thấy rõ Kim Nhân, ngoài khối tóc vàng óng xõa trên gối trong chiếc
giường cổ. Đây, ở đây là nhà của chúng ta.

Chúng ta đã tới đây hôm nay, lúc bình minh. Trong nhiều ngày qua

chúng ta đã vượt qua một rặng núi. Khu rừng như dâng lên từ giữa các vách
đá, và cứ mỗi khi vượt khỏi một dải đất đá cằn khô chúng ta lại trông thấy
những đỉnh núi cao ngất sừng sững trước mặt, ở phía tây, lên phía bắc, về
phía nam, trải dài tít tắp. Những đỉnh núi màu nâu đỏ, với mấy vệt xanh của
những vạt rừng mờ sương vắt ngang bên trên trông như những mạch máu
trên những mái đầu. Chúng ta chưa bao giờ nghe nói về những núi này,
cũng chưa bao giờ được trông thấy chúng được đánh dấu trên bản đồ. Rừng
Hoang đã bảo vệ chúng, khiến chúng tách xa khỏi các thành phố và những
con người ở đó.

Chúng ta trèo lên những lối đi mà dê rừng cũng không dám leo đến. Đá

lăn rớt dưới chân và chúng ta có thể nghe thấy tiếng chúng va vào mấy tảng
đá xa tít tắp bên dưới. Núi như rung lên vì những cơn chấn động ấy mà phải
mất một lúc lâu sau mới ngưng. Nhưng chúng ta vẫn cứ trèo tiếp, vì biết
rằng không ai có thể lần theo dấu mình tới được nơi đây.

Rồi hôm nay, lúc mặt trời lên, chúng ta trông thấy một lưỡi sáng trắng

trong đám cây rừng, cao cao trên một đỉnh núi trước mặt. Nghĩ rằng đó là
lửa nên chúng ta dừng lại. Thế nhưng ngọn lửa không hề lay động, mà lại
nhấp nháy như một khối kim loại lỏng. Thế là chúng ta leo qua những vách
đá để tới đó. Và kìa, trước mặt chúng ta, trên một dải đất rộng với cơ man là
núi viền ở sau lưng, sừng sững một ngôi nhà mà chúng ta chưa hề được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.